Privacy Policy

Monday, June 14, 2021

VẬN ĐỘNG TOÀN THÂN KHỎE TRÍ NÃO!!!

 


CON GIỐNG AI NHẤT, CẢ BA LẪN MẸ THÔI!! 

Cún giận mẹ, xong mẹ giận con,

Sao đời giận cá chém thớt, 

Không nữ nào dừng, 

Mẹ nói con người ta ngoan lắm, 

Ăn đòn đỡ roi cho em, 

Nay con bênh em chịu trận, 

Rõ không phải lỗi mình, 

Mà mẹ giận buồn lây, 

Mẹ cứ hay giận hờn vu vơ, 

Con biết mẹ chẳng muốn vậy, 

Mà tức bực làm lây, 

Mà sao vẫn hay dùng hành động để con biết mẹ giận lắm, 

Con bỏ mặc, để cả nhà rùm beng, giận nhau đến vô tận, 

Mẹ mới tỉnh ngộ sao!?, 

Ở đời cha mẹ lắng nghe con mình là nhục, 

Vậy ai mẹ mới dễ làm lành, 

Mẹ tổn thương lần một lần hai, 

Nhưng mất tụi con dễ đau lòng cả đời, 

Con đỡ đòn cho em bằng lời nói, 

Lời nói cay độc hơn giết người mẹ ơi!!, 

Con nghĩ mẹ chẳng muốn vậy, 

Chỉ là chưa kiểm soát được bản thân, 

Con mong mẹ khuyên mình,

Nhưng có là giải thoát, 

Khi mẹ lớn lòng mà hành con, 

Ra ngoài kia dám hành ai, 

Nhưng nhất quyết chả bao giờ sống cùng, 

Sống bên nhau chia sẻ, 

Đến lúc có người bảo vệ mẹ ngay, 

Mẹ changqr thích nói chuyện, 

Nhất quyết muốn nói một mình, 

Mẹ hiền dịu chưa lâu,  gọi điện ngay đổ thừa, 

Con biết chẳng phải mẹ, 

Bởi con đã chứng kiến một lần rồi, 

Những người vợ ngây thơ, 

Nay sao lớn mà tâm hồn vẫn nhỏ, 

Ngỡ chẳng dạy được con là lập tức hù dọa, 

Nói chuyện bình thường chẳng được, 

Nhất định muốn người im, 

Bảo rằng mẹ hiểu rồi, 

Nhưng lòng nhất chẳng đổi, 

Tu đây là tâm dưỡng tính, 

Đừng mê tín mẹ ơi, 

Con chẳng thể nói mẹ, nghe con một chút thôi, 

Mẹ thay đoor hành vi, hành vi con mới ổn, 

Đừng trừ ẻo người, 

Mà quên mất tình thân, 

Bệnh con là tâm bệnh, 

Cả nhà cùng hết ngay,

Hỏi cùng mày làm được gì!!? 

Vậy đâu phải tình thân, 

Thấy con mình buồn bã, 

Nhận ra ngay buồn cùng, 

Đó là mẹ đã hiểu con rồi đó, 

Sao lại dùng tức giận để chống chế đứa con, 

Đang thương mẹ nhiều lắm, 

Nó buồn khóc lóc ỉ ôi, 

Bảo nhức đầu không chịu nổi, 

Thì gầm lên như mãnh thú, 

Chỉ có thú sợ thôi, 

Tụi con là con người, 

Sao mẹ nhìn ra thú, 

Muốn đuổi ra khỏi nhà là đuổi,

Hù thôi nhưng sẽ là thật nếu mẹ cứ đuổi tụi con hoài, 

Giờ phút mẹ sinh ra con, 

Mẹ đã là mẹ con rồi!!! 

Mẹ lớn hơn con mãi mãi, 

Mẹ nuôi dạy ra sao, con nghe lời chẳng họa,

Giờ phút này con biết mẹ chẳng như vậy đâu!!

Chỉ đặt cái tôi mình lên hàng đầu, 

Mẹ thấy con nói đúng, nhưng chẳng nghe khó lòng, thấu được đến tim con, 

Mẹ nhất định cùng con vượt qua mọi hố sâu,

Không phải giống mẹ của người,

Khen con mình nơi đâu, con chẳng biết,

Nghĩ khen nó chẳng ích gì, 

Nhìn thấy thứ trước mắt, 

Sự thật mất lòng mẹ ơi, 

Nếu giờ phút này mẹ sợ con, 

Cả đời con chẳng còn, 

Mẹ Ba và cả Em, 

Con yêu cả nhà mình, 

Dù tha thứ là dư thì con nhất thiết phải tha thứ, 

Mẹ cùng con nhé mẹ!!! 

Người cuối cùng trong tim, con, 

Mãi mãi là cục thịt dư, 

Nhưng đừng vì dư tốn của, 

Xin đừng bỏ con đi, 

Con nhất định khôn lớn, để mẹ mừng, 

Nhưng xin mẹ đừng vì con, 

Mẹ không muốn làm mẹ, một đứa con như con!!! 

Bởi đó không phải là mẹ, 

Khi bao dung và che chở, một em bé dễ thương!!! 

Đừng để kẻ lạ lợi dụng, 

Bởi ta biết NHÂN QUẢ cho ta,

Làm điều gì cũng thận, 

Trọng sức khỏe khó chăng?,

Như không uống nước không chết, 

Nhưng không đi tiểu mới là chết, 

Thế giới bảo không ăn chết, 

Ta bảo không thải ra chết hơn!!! 

Mẹ nhớ đau lòng rồi lại hết, 

Con vui lắm mẹ ơi!!!, 

Bởi biết con nhắc lại bởi con đâu phải người dưng, 

Con sống với mẹ mới có chuyện kể lại mà, 

Kể sao mẹ bảo con hận, 

Lòng con có an vui bao giờ!!! 

Mẹ biết chuyện ấy đau lòng, 

Sao con nhắc làm mẹ luân chuyên, 

Mẹ phải biết để mẹ sửa cùng con, 

Để chuyện ấy không bao giờ xẩy ra nữa!!!

Mẹ nha!!! 


CÔVID - CÓ ỔN ĐỊNH VÌ GẶP ĐƯỢC CHÍNH MÌNH TRONG GIA ĐÌNH!!! 



Ép dầu ép mỡ ai nỡ ép duyên, 

Cái duyên với cái học con ngộ lắm mẹ ơi, 

Lúc mình muốn học nó không cho mình học, 

Lúc mình có khả năng học nó không cho mình cơ hội học lấy bằng, 

Lúc mình đầy đủ khả năng rồi, nó cho mình thành công, 

Duyên là thiên ý, 

Như là khi yêu, 

Người mình yêu nồng nàn đặt lên đầu lại mất, 

Người bên nhau vì ý trời bắt buộc phải bên nhau mà thành tình nghĩa, 

Con trai thay cha, con gái thay mẹ, 

Con thích giống mẹ nhất,

Cái duyên ấy ở người nào ghét mẹ có chứ, mẹ ơi!!? 



Ai chả biết duyên là dù có lí do gì vẫn yêu!!? 

Nhưng xa tận chân trời, gần ngay trước mắt vẫn yêu, 

Ghét cũng yêu, chán cũng yêu, 

Đó là thiên thời địa lợi để tỏ tình!!! 



Có tật sao lại giật mình, 

Đoán tu được hết, giờ mừng giờ than, 

Giật bồ người khác, cười thầm lộ thiên an, nói lời chẳng nên nói, nay an chỗ nào!? 

Ai rủ rê chèo kéo liên miên,

Không hư cũng khốn, khó đời ăn ai, LÀM ĂN, 

Thôi thì nghe kể lai rai, 

Là ra bộ mặt quái thai, miệng đời, 

Ai bảo sống súc, tu đời, 

Bao nhiêu cái miệng lấp đời vú em, 

Chơi trai chơi gái cho tiền, 

Cầm tiền ném mặt, tiền đời yêu không!!? 

Kẻ nào bước vào chốn hư không, 

Nhìn toàn mây trắng, thấy toàn là Thiên, 

Nhìn xuống đánh lộn liên miên, 

Khẩu nghiệp từ ấy mà thiêng kẻ bào, 

Chuyện đời nào không truyền miệng nào?, 

Tiếng thơm còn mãi, kẻ hờn người chê, 

Bản thân mà cứ mân mê, 

Bà đồng, ông bóng, nào chê của trời, 

Đâu phải là chỉ ở đời, chuyện gia đình lắm của cũng cùng đó thôi, 

Phim ra phim vào, của nghiệm vẫn kinh, 

Thôi thì việc ta việc người, 

Ta lo mình trước sống đời tu tâm, 

Kẻ cầm năng lượng tu thân, 

Của năng ta lấy lại, của lượng ta cho luôn, 

Đôi tay là tất cả mà, mất rồi ai năng hầu mình, 

Có ra là cha mẹ thà, thà ta mất kiếp chứ phải nuôi cha mẹ chắc cùng đôi tay, 

Khó lòng thoát kiếp, nào ra chọn trăng họa đời, 

Cho đời một có mà đòi mười, 

Thôi ngày vạch áo người đời xem lưng, 

Kẻ bỏ bùa muốn ai nghe mình, 

Ai tin thì chịu, ta không tin quản gì!!? 

Thôi thì cũng có nghiệp duyên đời, 

Nay nói to nhỏ, mình đời ta nghe,

Đời ta bệnh tật do nghe, 

Nay mà hết bệnh do nghe lạ lùng, 

Ta bệnh cho kẻ khác cùng, 

Hại ta vài chỗ, ta lần ta tâu, 

Vua ta đã đi chầu, kẻ nào càn quấy, vua hầu cho nghe, 

Thôi thì ai rõ mà nghe, ta cho của quý, nhớ đừng hiểu sai, 

Ta là người nhớ thiên thai, 

Kẻ nào không nhớ lập sai đền vào, 

Vào sai ai nhận tốt nào, 

Tưởng đâu việc tốt, cầm đâu lắm tiền ngân mờ mắt cho!!! 

Trên đời mấy thứ nghiện thời, 

Tiền của bay hết do đời chẳng sai!!? 

Ta  là người trời đến bảo dặn dò, 

Kẻ đến thì lắm hỏi thật tao tin, 

Bảo thật, cười đùa chẳng tin, 

Đến lúc nghiệp tới vẫn chẳng tin câu nào!?, 

Ta lấy một mạng, ta đền thân đào, 

Việc còn lại các ngươi là bảo ban nhau, 

Như khi mới lập của thiêng khởi đầu, 

Hứa với thần không làm thần chịu, 

Chịu chi cho lắm, nay nuôi của chùa, 

Mà chúng còn đổ tội cho, 

Vạch mặt nhau nay hết vui sao, 

Một nơi bấn loạn, nay điên cả vùng!?!! 

Người ta lấy đi đã mãi thầm bên ta, 

Không hẹn ngày gặp lại cho những tự cùng đâm nhau!!! 

Nay biết tội, ta làm gì, kiếm chuyện tương tự lo đi mà làm, 

Dùng mồm để mà thay làm, 

Ta cho kiếm chác, ôm tiền lên thăng!!! 

Đã kiện tới thấu trời xanh, 

Trời mà đã tgauas, có chăng đường về, 

Có lượng, có lượng bề huề, hô ra một cái sấm tan cái đầu!!! 

Nát thân mà còn cái đầu, vẫn sống yên ổn, nào trời xá chi, 

Aingowf thân còn đầu tan, 

Đi được vài bước đã quên mất nhà!!! Con người bay khắp gần xa, 

Thế mà nhắc đến cha mẹ khác xa Tổ nghề, 

Ai ngờ ở đất Tổ mẹ Việt rồi, ông bà chẳng cúng, cúng cho người ngoài,

Bay Tây bay đó, về đây cầm cục vàng, người đâu chẳng biết khen mà giỏi ghê!!? 

Ai ngờ biết nguồn lân lê, mới biết mình sướng hơn kẻ khoe ngàn lần!! 

Chạy tới lui kiếm cùng lắm ngân, chẳng hiểu sao bay hết vào game show, nhà hàng, hay đâu biết tật có ghé làng, 

Kiếm nhiều xài ít, giàu mượn ngân hàng, chỉ người cùng làng biết thôi!!

Biết tiền bẩn thỉu mà lui, ai ngờ kẻ nào cũng thích đâm đầu ngay vào làng, 

Cửa ngải chỉ tìm kẻ ngáo làng, biết rõ nơi ấy đam mê, xin Tổ nhà cầu cho!! 

Đừng chạy theo thứ si mê, hại được một kẻ là mê liền kẻ sau, 

Thôi ta nói ít hiểu sâu, đừng để ta nói lắm, mệt cùng thân ta!! 

Ta nói chắc những kẻ ấy ghét ta, 

Nhưng ta cần 1 người lương nghe rõ, ngàn bất lương nghe 0 cũng bình thường!!? 

Ta nghe tin tức bất bình thấy bình thường, 

Quan điểm đã rõ ta lặp lại chi!! 

Nay ta nhìn lại đời ta hơn ai, 

Có mà bị hại cũng hóa bình thường, 

Thôi kẻ ấy đã muốn đền ơn, 

Ta chọn một thứ bình thường thôi nha, 

Bình yên ơi hãy thiết tha, 

Nhận ra ta sớm ta thưởng ngàn đời!!! 

Kẻ dùng tiền khua môi, 

Mấy kẻ nghe lọt lỗ tai mà hành, 

Thôi lắm tiền cho, ta xót thầm cho nha, 

Cho kẻ cầm nó xui dùm chẳng ca!!! 

Của đi thay người mà, 

Cầm tiền công sức người ta bõ gì!!? 

Tới nhanh, cũng bay cũng nhanh mà, 

Ta nhận lại đức cho ngàn đời sau!!! 

Cầm gì nhớ biết xuất gia, 

Nếu mà không biết hóa ra cầm nhầm, 

Ta chỉ nhận lại tiền bị cầm nhầm, 

Lấy tiền người khác trả, lại nhầm cho ta!!! 

Nay ta chủ định xuất gia, 

Bắt đầu lại từ khi mở mắt thấy mặt mẹ của ta khóc òa,

Giờ ta chả biết sợ gì đâu!!? 

Chuyện lớn có đến, bắt tay ngay vào làm!!! 

Ai lấy thân xác nữ nhi ta, 

Ta đền thêm mẹ, cả nhà ta cùng mừng!!! 

Một người oa oa, một người moa moa, 

Thương thị thương lắm, thị để bà ngửi chứ bà không ăn!!! Thị chăm nhà bà!!! Bà gả vua cho!!! Têm trầu cho bà mà, bà Tiên biết hết, bà thương con bà!!! 

Muốn hại người thông qua trời, 

Muốn hại gia đình ta phải bước qua xác ta!!! 

Đời này cái gì sinh ra cũng có ý nghĩa riêng mà, 

Sông đời vô nghĩa được danh xá gì!!? 

Đòi thêm đòi mãi chẳng quản người dâng, 

Hóa ra của lắm kẻ dưng, bảo là ngu ngốc bị ta lừa rồi, 

Ai ngờ đời lắm mật phải mà gỡ thôi, nghĩ ôm được mãi đến vừng vạch mặt cho, 

Nghĩ có Tổ thân bảo vệ cho, 

Hóa ra Tổ lắm kẻ tham mới tới xin cầu gì?, 

Chùa nào để tâm tới cầu bình an mà,

Đôi khi là nơi chôn cất gia đình cùng tu, 

Chùa được xây dựng khắp nơi, 

Đều để nơi ấy không xa quá mà chẳng chuyên cần, 

Hóa ra lười biếng là ra tâm tà, 

Thôi thì ai đến gần xa, thăm thú xem nơi ấy đẹp mà hay không!!? 

Lạy một cái cho hư không, 

Lạy thêm cái nữa cho thân mình an, 

Lạy cuối cho gia trang, hòa thuận yên ổn chớ lan man kẻ nào!!? 

Kết thúc ta cúi đầu chào, ngày nay duyên khởi, sẽ ngày được tâm, 

Tiền tài đâu phải để thân, cầm lắm tiền kẻ biết kẻ khởi lòng tham, 

Cho nên giữ của là tham, 

Cho đi nhận lại tình thân một nhà!!

Quỷ sợ người không sợ trời, 

Muốn làm chủ cuộc đời khó ghê, 

Hóa ra KÍNH LÃO ĐẮC THỌ thôi, 

Kẻ cắp lại sợ chết đau lắm trời!!! 

Tôn trọng người lớn đã kính rồi

Nghĩ chi cao rộng, chẳng biết đời về đâu!!! 

Không làm chẳng hưởng của người được đâu, 

Có hưởng cũng từ tổ tiên trong nhà, 

Làm việc mà xấu xa, thương con thương cháu, 

Bao che hư dần!!! 

Lên trời mà sống hư thân, có là tầng cao nhất, phạt đời càng tăng, gấp 2 đã là tội năng, 

Làm thì muốn ít, hưởng chơi thì nhiều, 

Những kẻ ấy chẳng biết điều, 

Ngỡ lừa người khác chẳng hay về mình, 

Thôi thì nhờ trời thương tình, 

Cho ta được chút, ta tự vạch trần người cho!! 

Nếu ta có gì trái trời tin, 

Trời quyết nhất phải nghe theo phạt ta thôi mà, 

Nên lần này quyết tỏ ra, 

Kẻ nào dám lân la cướp vùng, 

Ta đây tự làm một mình, sao cả nhà ta chịu đựng sao cùng ý ta, 

Từ nay thứ ta nghiệm ra, 

Kẻ nào thắng thế ta nhường phần hơn, 

Biết đời thói ăn cắp rồi cười, 

Đã thì đã lắm nhưng cười nhầm nơi, 

100 kẻ bằng nửa phần ta, 

Phải giỏi gấp vạn mới hay hiểu mùa, 

Nông dân mà được mùa, 

Chỉ mong bán phẩm, bán đâu hết thửa nuôi đời, 

Chỉ kẻ nghe lợi ích đời, bán ngay xài hết mấy mùa vòng lui, 

Con cháu mới dám vậy thôi, 

Cha mẹ thì đúng, lo con chăm thầm, 

Lần này ta được tu tâm, 

Ta nguyện tu mãi, chẳng ma nào thèm, 

Nay ta chín đạo nhất thời, 

Ta không muốn lấy, dành phần người tu, 

Mai ta còn thấy vừng quang, 

Ta còn dành ý đẹp cho thiên đời mình!!! 

Con cái nào muốn cha mẹ buồn lòng, 

Cả đời chẳng muốn biết cha mẹ mình đang sao!!? 

Con đây dù có lao đao, biết có cha có mẹ, lòng vui mừng thầm, 

Cha có mất đi rồi, lòng con cha vẫn sống mái, bảo vệ đàn con!!! 

Mẹ chờ cha đã cạn mầu, 

Cha ơi cha hãy đến bên mẹ sớm nga cha!! 

Đời con lấy rể hay tà, 

Con biết cha sẽ chọn chàng phần con, 

Tà cha biết nhờ con, 

Giờ đây cha biết, con còn ngẩn ngơ, 

Cãi cha cãi mẹ bơ vơ, con yêu còn đó sao cha về Vương Diêm, 

Con nhất đẩy người lên Thiên, 

Thế mới biết gia tiên phù hộ phụ độ trì!!! 

Con hát hay nhờ cha mẹ đó, 

Con thông minh hiếu học cũng đâu chuyện đùa, 

Kẻ nào thích vào hùa, bảo con chẳng nên cơm cháo gì!!? 

Ai thích cứ vào chê con, 

Có cha mẹ đấy, dám muốn thay dòm dùm, 

Ta mà đã quyết tâm, bùa đâu ngải đấy, 

Lo tu đừng nhiều chuyện người mệt thân!!! 

Nếu bị làm phiền đừng để tâm, 

Cố lên ta bảo không tin xá gì!!? 

Bảo làm việc thiện được tu nhân, 

Làm việc ác đày thân cả đời, 

Thiên thần không muốn làm người, 

Hóa ra ác quỷ điều khiển thân hao mòn!!! 

Ma ủy lo thân xong rồi, 

Đòi được giải thoát, cách nào chẳng hay!! 

Ai ngờ ơn kẻ không ngay, nó cho tu tiếp ngàn đời chẳng xong!! 

Thôi truyện cổ tích xưa này, 

Lương thiện hạnh phúc mãi mãi, kẻ ác chết liền!!! 

Nhân quả đảo lộn liên miên, 

Ngày nay quả báo tới tay kẻ ngay rồi!!! 

Giàu vớ thì sướng gì đâu, 

Rượu chè, gái gú, cờ bạc bao kẻ nhận rồi, 

Đàn ông chỉ vui nhất thờ, hại đời phụ nữ, ngóc đầu kiếp sau, 

Thôi thì cứ vì nhau, làm ác bại trận, bái lạy thế gian!! 

Á khen ác ác cùng cực, 

Có kẻ ác nào biết hậu vận trước đâu, 

Chiếm giữ được tất cả gì đều bằng tội ác, 

Trời chán chẳng muốn quản, để đời quản cho!!! 

Con hư đổ tại mẹ cha, cha mẹ hư đổ thừa tại cha mẹ nào, 

Thôi di truyền để sửa cho bằng được mà, 

Chớ vì hơn kẻ khác đã quên cha thân mình!!! 

Đóng máy, xem lại mình, 

Nếu đã tự ưng thuận, người người mới tin, 

Bộ phim mà của minh tinh, coi đẹp đẹp đó, 

Mà ý nghĩa tinh minh là gì!? 

Ngoài đời nghe chửi tức thì, 

Vào vai bảo chỉ diễn thôi mà, 

Kẻ ác nhơn ẩn mình, 

Thôi xin lạy, xem tranh đấu gì!!? 

Kẻ đạo diễn muốn gì, 

Thôi mà không thích, một người chê có là chi, tạo ngay sờ ken đồ!!! 

Ôi tác phẩm thời nay, 

Chẳng muốn tay trắng, anh hùng xạ điêu, 

Mất tay chân, não đâu rồi, 

Thôi tạm biệt nhé một thời thanh xuân!!! 

Đời nay lắm người chẳng thân, 

Mới mà tí tuổi đã đòi gian tham, 

Tay trắng vì phản bội đó, có mà tin nổi ai!!! 

CHỮ TÍN Ở ĐÂU CHO SANG!!? 

Trả cho mà xong nợ, ta lại giãn thời gian rồi, 

Mượn tiền người khác ngân hàng, 

Trọng mà chữ tín, mấy đời gặp được ân nhân,

Tạo được tin tưởng làm người thân mãi trách chi mấy đồng, 

Nhưng lợi dụng, quên ân, 

Làm ăn nợ có kiếp người đi tong,

Cho mượn người ý chí, 

Một lần bằng vạn lần thối tha, 

Nay tôi bạn vun vầy, 

Ai cũng có của ăn để, 

Chơi cờ một ván, ăn bữa cơm thâm tình!! 

Vợ con mỉm cười cho đôi bạn đẹp quá mình!!! , 

Có chồng vậy, chứ bạn thân kia nghĩa gì, 

Đặt chân lên giường vợ chồng ta đây, 

Chẳng còn biết ngại, ngàn đời lánh xa, 

Tất cả vì tiền thôi à?, 

Nghề nghiệp vạch sẵn nay thân sa trên giường, 

Nhà mướn để đóng phim thôi, 

Vậy nên đừng ra đường bậy bạ giống vậy nghen!!! 

Bị đánh cho thật đấy chẳng đùa dại đâu!!! 

Muốn giải quyết dùm chuyện người ta, 

Cũng đừng nói bậy, bắt nhầm của ôi!!! 

Sợ người ta biết đòi lại bần thần, 

Cứ ngỡ tiền tài một mình kẻ trai làm ra, 

Nghe khoe tưởng đâu mừng thầm, 

Hoa ra chuyện vợ chồng đến chuyện con, 

Nay tự đẻ thì tự nuôi, 

Yêu chi cho lắm, lừa lầm lừa lam, 

Mới kiếm được chút tiền, đã để dành hết, ăn của người ta, 

Đôi tay đã buông xuôi, hết muốn làm ăn cho chân chính, 

Mất hết còn may, đọa ngay Diêm gian trần!!!

Thích trần trụi, thích yêu ghét của người, 

Ta cho mà biết, rõ là hiểu lầm Họ ta!!! 

Chưa chết chưa biết hơn người nào, 

Còn sống là Bạch cốt linh thiêng, kì tích diệu kì, 

Một lời nói ra 1 trượng, hai lời nói ra phải chết, lời cuối dành cho kẻ sợ ta, 

Chú chuột dỗ cha chú mèo!!! 

Lắm kẻ biết vào nơi lầm than, 

Kẻ đẹp sợ kẻ xấu lên ngôi, 

Thôi tu trong kịch, ta cũng lây phần bình phần an!!! 

Kẻ nào diễn đời tràn lan, cái DUYÊN, mất hết, đừng trách do liều không lường!!!

Đâm lao thì phải theo, 

Bắt cọp xong bình an trở về!!! 


LÊ VĂN DƯƠNG

LÊ KIM THÙY

!!!

VỢ THEO HỌ CHỒNG CHẲNG SAO, 

SỢ CHỒNG TƯỞNG VỢ CHƯA CÓ CHỒNG. 

No comments:

Post a Comment

Cám ơn nhận xét của bạn<3