Privacy Policy

Sunday, February 5, 2017

TÂM THẦN PHÂN LIỆT - mảng kí ức trong tôi

KHÓC là thứ mà mọi người nghĩ tôi bị bệnh, nếu xét lúc bị bệnh tôi chẳng khác gì người bình thường chỉ là tôi đã khóc, khóc rất nhiều, có lẽ chưa bao giờ tôi khóc nhiều như thế đến mức mà bây giờ tôi khóc mẹ tôi đều nghĩ tôi sắp bị bệnh rồi. Khóc vì sợ, bạn có biết bệnh của tôi tôi có thể nghe tiếng nói bên tai. Nghe sợ thật nhỉ, tiếng nói ở đâu ra nhỉ? Tôi cũng không biết nhưng dường như nó rất thật, thật đến nỗi tôi tưởng nó là thật. Nó đánh rất sâu vào tâm lí, nó là những mảnh ghép của kí ức mà tôi chưa bao giờ nói ra được, nó đánh thức tôi, khiến tôi điên cuồng trong vòng xoáy của sự hoang tưởng. Như nhiều người tiếng nói là nguồn chỉ dẫn, là người có thể giúp đỡ họ, có người còn làm theo lời chỉ dẫn và dường như họ cũng không biết họ đang làm gì, nhưng thực tế tiếng nói ấy chính là tiếng nói trong họ. Tôi thấy lạ có những người bị tiếng nói xui khiến họ không biết chính họ đang xui họ chứ không phải ai khác, tôi chưa bao giờ bị tiếng nói xui khiến tôi làm theo suy nghĩ của mình, tôi từng chạy một mình trong đêm, tôi cứ chạy, vừa chạy vừa khóc tôi nghĩ về mẹ bởi tôi muốn làm niềm tự hào của mẹ, tôi nghĩ về gia đình về cuộc sống của tôi. Nhưng ngày hôm sau dù mẹ cho là tôi điên bà vẫn tỏ ra vui mừng khi tôi trở về bởi bà sợ mẳng chửi tôi sẽ điên lên nhưng điều tôi vui không phải được về gặp mẹ mà lại chính là trải nghiệm mà cái tối mà trời sinh trời diệt mà tôi vẫn trở về được nhà. Ngày hôm ấy tôi thực sự may mắn tôi lạc đến Bình Dương một nơi tôi chưa đến bao giờ, tôi hết xăng mà trong túi không còn một đồng nào, lúc ấy tôi nghĩ đến cách xin tiền của người giàu tôi nhớ đến vlog của anh chàng du học xin tiền của những người học cũ giàu có nhưng không tôi lại xin người nghèo, tôi xin tiền và họ ngại cho tôi nhưng rồi họ cũng cho, chắc họ ngại vì tôi đi chiếc xe tay ga còn họ chỉ là công nhân nghèo, tôi xin cô lao công 10.000, chị công nhân 30.000 để đổ xăng tôi hứa tôi sẽ trả nhưng khi trở lại bình thường tôi lại không có khả năng để trả họ, bởi tôi không còn nhớ tôi đã đến đó như thế nào. Tôi còn nhớ chị công nhân cầm trong tay 30.000 đi hỏi khắp nơi xem có nên cho tôi mượn không nhưng cuối cùng cũng cho tôi mượn. Cho đến một anh chàng có lẽ là giúp tôi nhiều nhất, không biết anh ta cảm thấy tôi tội nghiệp hay có ý đồ gì nhưng tôi vẫn tin trên đời này còn nhiều người tốt, anh ta hình như đi theo tôi, mua xăng đổ dùm tôi, cho tôi mượn tiền để mua áo lót, tôi bỏ nhà đi trong bộ dạng như thế và còn chỉ tôi đường về Sài Gòn. Tôi lại hứa sẽ trả tiền cho anh ta, tôi cho anh ta số điện thoại nhưng trong bệnh viện hình như anh ta nhắn tin cho tôi nhưng số bị xóa mất vì mẹ tôi sợ tôi bị lừa. Trong một khoảnh khắc nhất định người ta đã làm những chuyện không thể tưởng tượng nổi. Đêm hôm ấy thực sự nếu đứng trên cương vị của một người tâm thần phân liệt có lẽ tôi là một đứa điên, nhưng bạn biết không hôm ấy tôi còn biết sợ tôi chạy như điên khi cảm thấy người đó không đáng tin cậy, tôi không dám nói chuyện với người lạ. còn bây giờ rõ ràng tôi bình thường nhưng tôi lại dám nói chuyện với người lạ điều đó mới khiến tôi sợ chính bản thân mình. Thực sự hôm ấy tôi vẫn không thể nào quên, mặc dù tự cho mình điên nhưng tôi nhớ từng chi tiết trong đêm hôm ấy, cho tới mức tôi chỉ còn vài đồng tiền lẻ để ăn mì gói vì đói, tôi còn nghĩ đến những đứa trẻ lang thang nếu nó đói giống tôi mà không có đồng nào,tôi nghĩ ra một ý tưởng điên rồ đó là quăng tiền lẻ vào sâu trong gốc cây, có lẽ trong lúc lục lọi những đứa trẻ có vài đồng mua cái kẹo hay cái bánh. Thực sự hôm ấy tôi không khác gì đứa trẻ lang thang không biết đi về đâu. Tôi đi trên những con đường rộng lớn mà trước đây tôi chưa từng đi, cũng đi vào đường cụt không lối ra phải đi vòng lại, cũng gặp công an cũng đưa cả bằng lại cho công an và nói sẽ người đến chuộc lại nhưng rồi lại chẳng bao giờ quay lại cùng ai, tất cả chỉ là sự hoang tưởng nhưng lại mang lại cho tôi nhiều kí ức không thể quên. Mà bạn bạn biết hôm ấy tôi muốn gặp người bạn trong tiếng nói, tôi bỏ nhà đi và không biết việc mình làm có đúng không. Tiếng nói đáng sợ thật và chính tôi bị mâu thuẫn bởi những mảng kí ức, ở bên nước ngoài họ hòa thuận với tiếng nói bởi mâu thuẫn đã được gỡ bỏ, còn tôi mỗi lần nghe là tôi đau đầu kinh khủng.
Và tin tôi đi những người bị bệnh này họ thường yêu thương quá nhiều. cho nên sẽ có lúc chúng ta tưởng tượng một trong số tiếng nói là người mình yêu. Nhưng cho đến khi tôi nhận ra chẳng ai yêu mình bằng chính bản thân mình. Những mảng kí ức mà tiếng nói mang lại là những thứ ta bị tổn thương nên đến khi phát bệnh ta sẽ tự làm bản thân mình tổn thương mà thôi. Ngày xưa gặp bạn bè tôi ít khóc trước mặt ai lắm nhưng chắc vì thân hình yếu đuối nên ai cũng nghĩ tôi là kẻ yếu đuối, tôi còn vì cái đẹp mà làm ám ảnh vì tôi muốn tôi đẹp, tôi cố ăn ít chỉ vì tôi nghĩ tôi gầy thì tôi mới xinh nhất, đẹp nhất. Nhưng từ khi bị bệnh tôi nhận ra cái đẹp không chỉ đến từ ngoại hình, người ta có thể yêu nhau khi còn chưa gặp gỡ. tôi không còn muốn đẹp theo cái cách mà trẻ trâu nó nghĩ, tôi đẹp theo cách của riêng tôi chính vì thế tình yêu đến với tôi, tôi phải cẩn trọng hơn một xíu. Tôi cần thời gian cho căn bệnh của mình và tôi là người thích chờ đợi. Tại sao tôi bắt người ấy chờ tôi 7 năm. Chỉ là vô tình tôi nói 30 tuổi em còn ế anh nhất định phải lấy em đấy, nhưng thực tế lại đúng khi tôi 30 tuổi tôi sẽ trưởng thành hơn bây giờ, tôi đã trải qua mối tình gần bên nhau suốt cả ngày và tôi chẳng thấy nó vui chút nào và lần đó gần như tôi bệnh nặng nhất. Nhưng cũng phải cảm ơn trải qua trận bệnh ấy tôi mới có ngày hôm nay. Tôi đã thay đổi, thay đổi một cách kì diệu, cái cảm giác chết không còn đáng sợ, mà sống phải đáng ra sống đã khiến tôi mạnh mẽ một cách kì diệu. trong khoảng 2 năm tôi thay đổi ấy ba tôi mất, nhưng tôi lại không suy sụp, tôi cảm giác ba đang đi bên cạnh tôi và phù hộ tôi. Tôi mạnh mẽ như chưa bao giờ tôi như thế, từ một người chỉ biết thu mình vào góc tối tôi mở lòng và cảm nhận, tôi yêu bản thân và quý trọng giây phút được sống. Hạnh phúc đối với tôi dường như là cơ hội được chờ đợi, nhưng không phải chờ đợi không có cảm xúc, chờ đợi trong vô vọng, sự chờ đợi sẽ dẫn ta đến nhưng viễn cảnh tuyệt đẹp nhưng nếu không viên tròn như thế thì tôi cũng cam lòng chấp nhận vậy thôi....

TÂM THẦN PHÂN LIỆT - mảng kí ức trong tôi
          Schizophrenia

No comments:

Post a Comment

Cám ơn nhận xét của bạn<3