Privacy Policy

Sunday, February 5, 2017

TÌNH YÊU và TÌNH BẠN

Bạn có biết khi nào tôi cô đơn nhất không?
Đó là lúc tôi không có ai để nói chuyện, ngồi nhìn những bạn trẻ cùng nhau chơi uno, tôi mới nhớ mình cũng từng giống cô bé không biết chơi lúc nào cũng cười và làm theo chỉ dẫn. Tôi bị cho là ngây thơ cái ngây thơ gắn vào mác con người và thành ra bị ghét. Hiện tại tôi không nhiều bạn nhưng đủ để giờ tôi ngồi một mình để viết bài blog này. Tôi nhớ ngày cấp 3 có lẽ những kỉ niệm tôi nhớ sẽ không ai nhớ. Ngồi nhìn mưa mới nhớ cái cảm giác chạy xe đạp trời mưa đi học mà không mặc áo mưa, đến lớp ướt hết tôi chạy đến chỗ thằng mụi mụi ngồi với người ướt nhẹp, tôi làm cho cái ghế của nó ướt chẹp bẹp như tui lun và bị chửi quá trời. Mà sao lại gọi là thằng mụi mụi nhỉ. À thì cấp 3 nhóm tui gọi nhau là sư môn tui với nhỏ bạn thân là vợ chồng tui là chồng nó là vợ thế là tui là sư huynh nó là sư tỉ và tất nhiên là một dàn mụi mụi trai gái đều có. Có cả bài hát riêng cho sư môn mà giờ chẳng đứa nào dám hát vì sợ xấu hổ vậy mà hồi xưa bất kể đâu cũng có thể:" Ê ê ê ê liếng xai liếng xai ngộ ai ní.....". Bài hát tiếng hoa nhưng không hiểu sao một đứa không thể học thuộc một trang sử trong mấy chục tiếng đồng hồ như tui là thuộc được và còn sung nhất nhóm. Tôi có gọi một cô bé lùn lùn đáng iu mũm mĩm là mami nữa, nói cô bé thế thôi bả dữ lắm, mà gọi bả ma mì không được nên gọi mami cho dễ thương thế là tui nghiễm nhiên trở thành đứa con bị lụm từ thùng rác về, rồi tui rủ con nhỏ vk làm con bả lun mà í là cũng là cái kiểu con đẻ í thế là gia đình cứ hay rủ nhau đi căn tin mỗi giờ ra chơi mua bánh tráng tắc với trái cây để ăn, thế mà bà mẹ trẻ chẳng quan tâm gì tới tui, giờ tui hỏi ngày xưa tui như thế nào bả cũng không bít haha. Nói chung gia đình sau này có vẻ loạn luân, vì thằng mui mụi lại có vẻ làm ông nội mami tui và thằng mui mụi lại làm má của một đàn con khác, còn tui cũng có chồng con lớp khác, có ba lun mà không có liên quan gì tới mami, rồi có cả bệnh viện, viện trưởng bệnh nhân cùng bài hát:"lòn lí i sơ lòn lí...". Nói chung gia phả hơi rắc rối. Rồi tui với nhỏ vk mỗi buổi trưa đi học về là xem trên kênh ca nhạc MOD, nghe nhạc Hàn Quốc, mình mê phần Rap bài I love you I love you tới mức dịch ra để hát, cái kiểu nó hát gì mình viết tiếng việt i chang thế, lên lớp 2 đứa ngồi kế nhau hát khí thế, vui cực. Lớp 12 còn được ngồi kế người mình thích và bạn thân đúng là không còn gì bằng.

Nói tình bạn là cái gì nhỉ, đối với tôi một lần gặp gỡ là một cái duyên gì đó. Kể cả chuyện tình yêu, tôi cũng thích sự chờ đợi, tình yêu thể xác là cái gì đó tôi không đam mê lắm dù có đôi lúc cũng cảm thấy cơ thể đòi hỏi như một bản năng. Nhưng cái tôi cần không phải ham muốn để chiếm lấy người mình yêu bởi tôi từng suýt chết bởi suy nghĩ sẽ dành cả đời mình vì người không xứng đáng. Bản thân trong tình bạn tôi cũng không quá cầu toàn cho một tình bạn thân lúc nào cũng ở bên nhau chia sẻ tất cả những buồn vui trong cuộc sống. Tôi cũng rất ngại bắt chuyện nên khoảng thời gian cấp 3 tôi không làm bạn với con trai nhiều, rồi lại lên đại học tôi cũng học với toàn con gái nên tình duyên có vẻ không tới đâu, tôi có một số tiếc nuối ở khoảng thời gian cấp 3 nhưng lại chưa từng hối hận vì tại sao ông trời lại bắt tôi chịu hoàn cảnh như thế. Nhưng quan niệm của tôi là tình yêu nhất định phải đến từ tình bạn nếu mà không trải quá trình làm bạn quả thực tình yêu đối với tôi thật khó lí giải. Một phần vì căn bệnh tôi đang mang phải. Tôi chọn yêu xa cho hiện tại, 7 năm có lẽ quá dài và nhiều người nói tôi yêu thế thì người kia có quen ai tôi cũng không biết. Và tôi chấp nhận và thật ra tôi thích thế. tôi mới nhớ ra quãng thời gian học trò của mình, tôi thích cái cảm giác thích của tình bạn mà khiến người bạn của mình không biết tôi có thích họ và muốn quen họ không. Họ không ngỏ lời chắc họ muốn tôi tự hiểu. Tôi hiểu cái cảm giác họ hụt hẫng khi tôi nhắn tin cực kì vui vẻ trên yahoo nhưng ngoài đời tôi lại không nói chuyện lấy một câu với người đó. Tôi còn tự nói nếu có duyên lên đại học nhất định tôi sẽ quen nhưng chưa bao giờ tôi nói ra điều đó bởi người ấy cũng chờ đợi vô vọng 2 năm và thất vọng quen người khác. Vì gia đình tôi không hạnh phúc nên tôi lại thích sự chờ đợi, cái hạnh phúc của chờ đợi của tôi là được chờ đợi và chờ đợi ngay từ ban đầu. Thử nghĩ nếu chờ đợi theo cái kiểu đang bên nhau hạnh phúc bỗng một ngày 1 người ra đi thì chắc chắn 2 người không bao giờ chờ đợi được, bởi họ đã quen được quan tâm và không chịu được cô đơn. Tôi và anh đều đã cô đơn 2 năm không có ai bên cạnh và tôi tin chờ đợi ngay từ đầu là tốt cho cả hai. Anh muốn có sự nghiệp mới lấy vợ còn tôi bắt đầu ổn định với căn bệnh, chỉ cần 5 năm mà tôi không bị tái phát thì tôi sẽ được cho ngưng thuốc, 2 năm tôi làm quen với việc không dùng thuốc mà vẫn ổn định, tôi muốn làm điều tốt nhất cho con mình. Tôi và anh dường như có duyên một cách kì lạ, tôi cảm nhận được điều đó, tôi tin sự chờ giúp cả hai trưởng thành hơn và đến lúc được bên nhau cái hạnh phúc nó khác biệt hơn. Và điều đặc biệt trong mối quan hệ không lí giải được này là anh vẫn chưa muốn gặp tôi và chúng tôi chưa thấy mặt nhau ngoài đời như thế nào, dù đợt vừa rồi tôi mới ra Bắc và bây giờ anh đang trong Nam, anh nói anh sợ gặp nhau rồi lại xa nhau sẽ rất buồn nhưng tôi lại nghĩ là lí do khác. Hôm nay trời không mưa và mai anh phải lên máy bay ra Bắc vậy mà chúng tôi vẫn chưa gặp nhau. Tôi thèm cái cảm giác gì bạn biết không? Đó là sau khi chờ đợi chúng tôi sẽ ra sao?

TÌNH YÊU và TÌNH BẠN sẽ ra sao?

No comments:

Post a Comment

Cám ơn nhận xét của bạn<3