Wednesday, February 8, 2017

VƯỢT ĐÈN ĐỎ VÀ CÔNG VIỆC - chẳng liên quan lắm

Tôi thích vượt đèn đỏ, không phải cái kiểu vượt kiểu từ xa thấy đèn xanh, chuẩn bị sang đèn vàng vượt vì sợ chuyển sang đèn đỏ, thế là vi phạm luật và dễ bị công an bắt. Tôi thích vượt lúc đèn đã đỏ dừng lại chậm rãi nhìn sang hai bên để xem xe như thế nào và....vượt , tôi lách một cách điệu nghệ và dường như khi tôi vượt như thế tôi lại ít khi bị ai đó chửi, nếu có chửi sau lưng không thì tôi không biết haha nhưng cảm giác vượt như thế cực điệu nghệ, vừa có khả năng quan sát cũng như khả năng lách cực nghệ sĩ


Tôi biết vượt đèn đỏ năm lớp 10 khi cùng nhỏ bạn đi học, nó vượt đèn đỏ cực siêu còn tôi lúc đó mới chập chững biết đi xe đạp, tôi thấy nó vượt mà lòng rạo rực và khát khao muốn vượt đèn đỏ cũng một phần vì tôi không có tính kiên nhẫn, một phần vì thấy vui và hay hay. Nhớ có một lần vượt đèn đỏ tông một phát vào chú đi xe máy, tôi đi xe đạp. À há tông không bị gì cảm thấy may mắn , thế là chú hỏi :"Có sao không con?", tôi khoái chí lắc đầu lia lịa dạ không sao thế là cắm đầu đi tiếp, một lí do nữa cho việc thích vượt đèn đỏ vì hay đi học trễ, lúc nào nào chạy xe đạp cũng như 80 km/h phóng hết tốc lực và phải nói vượt đèn đỏ điệu nghệ là một niềm tự hào lúc đó. Thế là đến trường an toàn nhưng hỡi ôi nhìn lại cái giỏ xe bị móp, tui chửi thầm và âm thầm nắn bóp nhưng than ôi cái giỏ không bao giờ nguyên vẹn và hình như cái xe đạp cũng méo xẹo, thôi bụng chửi thầm nhưng đành cam chịu vì cười tươi chú ơi không sao hết, hì. Còn vô số những trò ngu cái thuở đi xe đạp, nhiều khi học đòi thấy người ta chọc mình giật nón các kiểu không sao, thế là cũng ngu ngu giật lại, thế là té dập chân, cát dính đen thui rát kinh khủng. Thế là từ đó không còn ai nhìn thấy đôi chân xinh đẹp của tui nữa. Nói chung tai nạn đủ thứ nhưng cái đam mê chạy xe đạp ẩu vẫn chưa bao giờ nguội, tôi bắt đầu tìm hiểu xem tại sao bạn của mình vượt vô cùng nhẹ nhàng mà êm ái còn mình thì vượt lại cảm thấy sợ như vậy. Và cuối cùng sau vài lần rút kinh nghiệm tôi đã không trở thành tay lái lụa nhưng vượt đèn đỏ vô cùng êm ái.
Đúng là khi người ta chưa biết gì , người ta hay có những câu hỏi ngu ngơ:" Tại sao lại làm như vậy?, Làm như thế nào? ...."và muôn vàn câu hỏi mà thực ra người trong cuộc không muốn nghe và càng không muốn chỉ. Thực ra chỉ có một loại người mà người ta sẽ chỉ hết mình mà còn bật cười đó đứa trẻ ngây ngô và cha mẹ chúng ta thôi. và thử nghĩ nếu tôi không quan sát bạn mình vượt đèn đỏ thế nào và tôi không dám vượt một lần thì tôi đã không tự rút kinh nghiệm nhưng thực tế tôi chưa bao giờ hỏi bạn mình vượt đèn đỏ như thế nào thì tôi biết nó cũng không biết chỉ như thế nào. Đó chính là lí do tôi vào công việc mà không hỏi ai và tôi đang quan sát nhưng mà lại làm mất thời gian cho chính tôi và theo tôi nghĩ là sếp tôi cũng nghĩ thế. Tôi bắt đầu với công việc sale bất động sản với con số không và ra đi tôi được con số 1, con số 1 chính là kinh nghiệm đầu đời. Bà nội nói mới ra tết đã thất bại, nhưng tôi thất bại trong một cái gì đó tôi cảm thấy thoải mái. Tôi không buồn vì cảm nhận thực sự công việc này không hề phù hợp với mình. Thực chất khoảng thời gian này tôi không cần có quá nhiều tiền, vì có nhiều tiền tôi sẽ mờ mắt và tôi sẽ dễ sa vào những việc không đâu ra đâu. Hiện tại tôi muốn tập trung vào một việc mà tôi thích nhất đó là Dành cho Béo thân yêu của mình. Cái nghề tưởng dễ ăn mà cay kia có lẽ sẽ dành cho những người nhanh nhẹn và có năng lực còn tôi, tôi thấy mình không phù hợp vì tôi nghĩ tôi phù hợp vì tôi đã cố gắng hết sức, nhưng có lẽ những cố gắng của tôi không làm cho sếp mình hài lòng, tôi không đủ tự tin cho một công việc mình chưa biết gì, tôi không được đào tạo và tôi đang tìm hiểu xem cái gì có thể khiến tôi tiếp tục công việc đây, và tôi đang tìm nhưng lại không người khác thấy được tôi đang cố gắng tìm ra thứ mà khiến tôi hết lòng hết dạ vì nó. Tôi không thể học thuộc lòng, tôi không thể giải thích với người khác mãi tôi không thể học được, tôi chỉ có thể nhớ nếu nó là của tôi, việc tư vấn là sự lặp đi lặp lại tôi sẽ nhớ nhưng tôi đang cố để biết xem làm thế nào để đăng tin, tôi cảm thấy việc đăng tin cực kì nhàm chán, tôi không biết cho đến khi tôi phát hiện ra là tôi biết cách đăng tin rồi nhưng một vấn đề là ngay lúc tôi đang muốn đăng tin thì anh sếp muốn tôi phải biết tư vấn, thế là tôi quay cuồng trong mớ bòng bong, tôi không biết phải làm sao để sếp mình cảm thấy tôi nhiệt tình trong công việc. Ai cũng có công việc của mình, tôi phải tự học hỏi để tự hứng thú. Thử hỏi bắt đầu công việc mà không biết cái quái gì về nó, trước đây tôi còn không biết có cái nghề này trên đời thì tôi phải làm sao để hứng thú, và muốn có cái hứng thú đó tôi phải cần thời gian. Cái tôi không hợp có lẽ vì anh sếp là một người quá nhanh nhẹn và anh ấy luôn thích sự nhanh nhẹn. điều ấy tôi thiếu khi không thấy hứng thú. Như khi vượt đèn đỏ tôi thường tự chửi bản thân nếu vượt ngu nhưng vẫn tiếp tục vượt nhưng bây giờ tôi chỉ có 2 lựa chọn
- Tôi thay đổi
- Tôi ra đi
Và ngay từ khi anh sếp gợi ý , tôi muốn ra đi chứ không phải đợi anh ấy nói thẳng là đuổi, không phải vì tôi không muốn thử, tôi muốn thử lắm, mỗi lúc trong công ty tôi muốn khùng khùng một tí, tôi thích nói làm nhảm và hỏi những thứ không đâu nhưng thành ra cái cách của tôi không làm người khác thích thú mà có vẻ bực mình, bởi tôi không phải đứa trẻ nếu ra đường đời tôi phải học mọi thứ. Tôi ra đi tôi mỉm cười và tôi cám ơn anh giám đốc đã cho tôi một cơ hội để thử sức mình, nhưng tôi chưa kịp thử sức thì đã đứt gánh mất rồi. Không ai đuổi tôi cả tôi tự quyết định và nếu có ở lại tôi sẽ tìm hiểu thật kĩ về ngành này, thật kĩ. Thực sự tôi đang cần điều kiện cần thì mọi người lại muốn tôi có điều kiện đủ, tôi thấy công việc bán hàng cần rất nhiều thời gian để hiểu tâm lí khách hàng chẳng phải dễ dàng để bán một căn nhà tôi cần thời gian và tôi nghĩ mình có thể làm được và chắc chắn làm được nhưng bước đầu tôi lại bước không qua chẳng phải tôi chưa học bò mà đã lo học chạy. Nhưng tôi cần thời gian để hứng thú với công việc nhưng không ai cho tôi được vậy tôi xin phép được ra đi.
CHUYỆN BÂY GIỜ MỚI KỂ
Tại sao?
Tôi cần rất rất nhiều thời gian để làm quen để sành sõi một thứ gì đó tôi phải trải qua thời gian khá dài mỗi khi tôi tìm hiểu tôi sẽ đọc đi đọc lại và phân tích đôi lúc người khác tưởng tôi đang ngồi chơi nhưng thực ra tôi đang tìm cách thư giãn để tiếp thu, vào công ty tôi chẳng biết một thứ gì tôi chắc chắn phải quan sát trước khi bắt đầu thế mà vào làm là đăng tin và tư vấn khách hàng. Sếp tôi nói chỉ cần 1 ngày là người biết đăng tin, 3 ngày là biết tư vấn khách hàng tại sao em 7 ngày vẫn không biết gì? Thật sự cảm nhận của tôi này, tôi sẽ giải thích hành động của mình một tí:
-Bắt đầu công việc tôi thấy không khí quá ãm đạm trong khi nghề sale lại là nghề quan trọng giao tiếp tôi lúc đầu có vẻ tưng tửng một tí hay đùa giỡn với sếp vì nghe nói sếp đã từng bán được 700 triệu một tháng khiến tôi nể phục, các anh chị trong công ty nói sếp đã ra tay là bán được nhà nói gì cũng nói được, lúc đó tôi nghĩ nói gì cũng được ở đây là nói có thành không nói không thành có, mà phương châm của sếp đưa ra  là nhanh gọn chính xác ( không biết tôi nhớ đúng không nhưng nói chung là cái gì cũng nhanh nói phải nhanh, làm việc nhanh không được suy nghĩ chống cằm) tôi cũng không biết tôi không hiểu sale thì cần gì nhanh, nhanh để chốt cọc với khách để bán được nhà có tiền hay nhanh để có nhiều tiền là được. Nhanh khi mà hết khách hàng này tới khách hàng kia chờ đợi đên lượt mua thì mới cần nhanh đây còn không biết khách hàng của mình đang ở nơi nao mà cứ đòi nhanh là tiêu rồi, nói cũng không cần nhanh nói nhanh quá người ta không nghe được hỏi lại cũng phiền cứ nói to, rõ ràng, mạch lạc là được kia mà cái quan trọng là nội dung ý chứ, và khuyết điểm của tôi là nói nhỏ và vấn đề gì mà không biết là lắp ba lắp bắp. Giờ thì tôi nghĩ sếp khéo ăn nói hoặc đó chính là mối cũ của sếp. Trong công ty có một chị tỏ thái độ bất cần với khách hàng vì nghĩ họ còn trẻ sẽ không mua họ chỉ cỡ sinh năm 91 nhưng cuối cùng chính 2 người khách lại mua căn hộ chị ấy bán bởi họ đang cần và 2 khách hàng ấy đang còn trẻ và sẽ có khá nhiều bạn bè của 2 người ấy cũng có thể sẽ mua nhà, có phải thái độ ấy thì họ có giới thiệu bạn bè họ không, chưa kể lứa tuổi chị sale ấy với khách hàng cũng sêm sêm họ sẽ dễ dàng trao đổi với nhau, nhưng rõ ràng trong quá trình làm việc không ai nói hãy coi khách hàng là bạn, có nhiều người bảo tôi nghề sale bất động sản phỏng vấn rất dễ nhưng làm được hay không mới khó. Tôi cũng chưa bán căn nhà nào nhưng tôi có khách hàng muốn mua nhà và tôi rất hào hứng với vị khách đầu tiên, tôi muốn trải nghiệm để rút kinh nghiệm bởi tôi cũng vừa phát hiện ra đăng tin không chỉ là đăng những thông tin trên dự án mà khách hàng có nhu cầu bán căn hộ của mình cần người khác mua mình lấy thông tin căn hộ của họ và đăng bán dùm họ, tôi thấy những thông tin như thế mới đáng đăng, còn đăng những thứ có sẵn thì có ích gì. Và tất cả những thứ tôi không nói ra được tôi đều chôn chặt trong lòng vì tôi nghĩ những anh chị trong công ty lớn hơn nên tôi cứ chăm chú để ý thế thôi nhưng dường như họ không thể hiểu được một đứa có khả năng thuyết phục thì không làm được trò chống gì và tôi đã chứng minh với họ mình vô dụng trước để viết ra những dòng này. Chị ấy bị sếp chửi té tát và tôi sếp rất coi trọng thái độ và làm lâu chắc chắn sẽ có kinh nghiệm nhưng tôi tin tôi chỉ bị thái độ còn chắc sếp không biết tôi đã quan sát và xem mọi người làm việc như thế nào
- Bước vào nghề tôi muốn trau dồi khả năng giao tiếp nhưng cuối cùng là đăng tin và tư vấn, và đăng tin và tư vấn ở đây là gì, lên search tên dự án nó sẽ ra tất cả những thứ mà dự án ấy từ chủ đầu tư, địa điểm,bao nhiêu tầng, block,tiện ích,.....căn hộ mấy phòng và mặt bằng tầng, đã khoảng 2 tháng rồi tôi vẫn nhớ, thực tế khách hàng search trên mạng cũng thể biết tất cả họ không ngu tới mức chẳng biết gì về căn hộ để mình tư vấn, đăng tin là cũng dựa vào những thứ trên để đăng tôi thấy quá nhàm chán và cũ rích thực tế tôi cần hiệu quả hơn. Sếp nói tôi hãy đăng 6 tin cho 3 dự án, thực sự tôi muốn một cái gì đó khác với người khác thay vì như anh chị cùng làm chỉ cần coi tin người copy chỉnh sửa rồi đăng vào trang batdongsan.com nói rằng trang ấy đăng là hiệu quả nhất và tôi đã ngồi rất lâu để suy nghĩ, chống cắm và có vẻ nhàm chán nhưng đó là lúc tôi đang suy nghĩ làm sao để tin mình khác với người khác, tôi đăng chỉ được 3 tin cho 3 dự án đăng lại tôi chẳng biết đăng gì, anh chị cứ kêu đăng tin giống nhau họ không đọc được tin này thì đọc tin khác giống nhau chả sao, tôi thấy người ta đăng tin những tin giống nhau nó dồn một cục cái tôi cần là khách hàng chú ý tới tin mình vì khi đọc tới tin mình cảm thấy tin tưởng hơn người khác chứ không phải mong chờ tin mình như bao người ăn may khách chọn gọi điện, trước đó tôi đăng tin và tin của tôi được xem nhiều hơn cả chị cùng làm có kinh nghiệm chỉ sau sếp, tôi thấy anh thân với tôi đăng tin mãi mà 5 lượt xem đã mừng húm tôi mới bắt đầu đã được mười mấy hai mấy lượt xem và mỗi tin tôi đăng tôi không quá chú trọng đến các thông tin dự án mà là thể phong cách phục vụ của mình trong tin, tôi khá vui vì tin mình được xem nhiều nhưng cái sếp cần là gì không họ có gọi điện cho tôi không, tôi nghĩ tiền sẽ tới sớm thôi tại sao một nhân viên không được đào tạo gì cả mà sếp lại trông đợi nhanh gọn chính xác là không thể . Thực sự tôi muốn nhắm tới là sự phục vụ, để khách hàng hài lòng và họ có thể giới thiệu cho người khác chứ không phải chỉ làm tròn nhiệm vụ bán cho một người khách rồi thôi, giữa hàng trăm, hàng ngàn tin họ sẽ đọc tin nào trong khi đó đó chỉ là thông tin của dự án nhiều khi khách hàng còn biết nhiều hơn thế. Còn tư vấn thực chất anh ấy muốn tôi nói nhanh thông tin dự án, nhưng thực sự đó là thứ tôi không rành tôi sẽ nói rất ậm ờ, còn tôi mà rành tôi sẽ nói nhanh như gió và đau lòng là tôi ghét học thuộc lòng trừ khi nó tự nhập vào đầu tôi khi nào tôi không hay biết và tôi tin tư vấn ở đây phải có sự trao đổi qua lại, nếu chỉ một phía thì người còn lại sẽ cũng chẳng nhớ được gì nhiều, thực sự nếu khách hàng đã quan tâm đến dự án thì có lẽ họ sẽ có nhiều thắc mắc sẵn có, ta phải làm sao để gợi ra điều đó. Sếp tôi nói nếu muốn biết tư vấn cứ gọi điện cho những thằng đăng tin sau đó xem nó tư vấn như thế nào, tôi gọi nhưng mà tôi không học được gì, có người lạc lẽo chẳng muốn tư vấn tư vấn cho tôi chắc có lẽ biết thừa tôi làm giống họ, có người tư vấn nhiệt tình cũng chỉ là những thứ trong dự án, chỉ có một người nhiệt tình nhất và tôi đã hẹn ra gặp mặt, tôi thích cách nói chuyện và phục vụ ấy nhất và tôi nghĩ đây là người mình cần để học hỏi. Sếp tôi nói không nên gặp nhưng tôi nhất quyết hẹn gặp cho bằng được. Và nếu tôi cứ cố tình mình là khách hàng thì anh ta cũng không làm gì được tôi nhưng thực tình tôi muốn học hỏi thay vì hỏi những thứ chỉ liên quan đến dự án, và tôi thừa nhận tôi cũng là sale bđs mới vào nghề, và ảnh cũng nói ảnh đã nhận ra, chúng tôi trò chuyện như những người bạn, rõ ràng cũng có những thứ hay ho từ người học giỏi, ảnh chỉ tôi nhiều mẹo, nhưng cũng chỉ cất đi để đó bởi tôi cần trải nghiệm. Ảnh ra về nói sẽ đãi tôi ăn nếu có lương nhưng chắc là cuộc gặp gỡ không bao giờ gặp lại ảnh khuyên tôi đừng nên làm liều với ai như với ảnh dễ bị ăn chửi lắm nhưng tôi không sợ nếu thật sự tôi muốn học hỏi tôi không ngại bày tỏ.
Trong công ty có một anh cũng khá quan tâm tôi hay giúp đỡ và nói chuyện với tôi nhất và cũng rất tích cực làm việc, tôi cũng theo ảnh đi gặp khách hàng xem nhà nhưng thực sự ảnh cũng chẳng tư vấn được gì cho khách hàng. Tôi cũng quý cô bé đáng yêu trong công ty mà tháng nào cũng bán được một căn nhà và đó là những gì tôi muốn nói tôi biết cô bé ấy khác người khác vì lối nói chuyện cởi mở mà tôi nghĩ đó chính là mấu chốt để chốt hàng của cô bé, cô bé ấy khiến người khác nhớ tới mình đó là những gì tôi nảy ra giữa người không bán được nhà và người bán được. Và nhất là không được đặt nặng tâm lí phải bán được nhà càng đặt nặng càng hoảng loạn người ta nói :" Giục tốc bất đạt", bất kể khi tôi làm gì quá tham vọng muốn có kết quả ngay đều thất bại kể từ đó trong lòng nảy ra tham vọng tôi đều tự nhủ câu này, và chậm lại. Và tôi nhận ra vấn đề là không nhất thiết phải biết khách hàng có mua nhà không mà cái quan trọng mình phải nói chuyện với khách như những người bạn để hiểu xem nguời khách đó là con người như thế nào, có thể đó là nguời thích phong thủy, thích đi du lịch, thích chứng khoán, thích cổ phiếu, .....trước khi làm mấy chị tôi nói mua nhà người ta thích phong thủy lắm cứ tìm hiểu phong thủy nhiều vào tôi cũng gật đầu ờ ờ cũng lao vào tìm hiểu nhưng tôi học từ anh mà tôi lừa gặp tôi để học hỏi điều gì đó khác hơn đó là làm nghề sale bđs nhất định phải am hiểu nhiều thứ để có thể trò chuyện với khách chứ không phải như bán một món hàng bình thường nho nhỏ ta chỉ cần am hiểu về sản phẩm để tư vấn mà là mối quan hệ, thực tế khách không chỉ để mua nhà mà nhiều khi còn để đầu tư, nếu khách mua nhà ở ta có thể trò chuyện như người bạn thì khách dầu tư lại là nơi để ta học hỏi kiến thức, bởi họ có kiến thức họ mới đầu tư nhiều khi cơ hội của nghề bất động sản không chỉ là bán hàng, bán hàng chỉ là bước khởi đầu và nếu không biết nói gì thì cũng có thể thừa nhận những thứ chưa biết và lắng nghe họ nói hiểu biết của họ. Đôi khi có thể ta không biết với khách hàng này nhưng với khách hàng khác cùng chủ đề chắc chắn ta có cái để nói, bán hàng là chuyện dễ dàng khi không bán được nguời này thì ta bán cho người khác nhưng quan trọng ta có để họ ấn tượng để họ quay lại, và sau khi bán được một căn nhà ta có thêm cái gì ngoài tiền, còn khách mua nhà ở thì ta có thể nói bất cứ cái gì có thể câu chuyện không hề liên quan đến cái nhà nhưng lại khiến khách hàng thấy gần gũi, nếu gặp trúng khách hàng tiềm năng có nhiều bạn bè cần mua nhà họ sẽ không thể quên chúng ta.
Còn muốn biết khách thích gì chỉ cần để ý một tí là biết, lúc gặp khách hàng với anh trong công ty tôi có trò chuyện với chị mua nhà chỉ cần chị ấy thích hướng view hồ bơi thế là tôi hỏi chị ấy thích đi du lịch lắm đúng không, và chị nói với tôi là đúng rồi, thế là có chuyện để nói thôi nhưng mà lúc đó tôi chỉ đi theo học hỏi nên cũng không dám nói nhiều. Thực ra tư vấn hẹn khách ra quán cafe là dễ nói chuyện nhất thế thì trong lúc cho xem nhà cũng chủ động dễ giao tiếp hơn
 Đó cũng chính là vấn đề tôi muốn được trải nghiệm với khách hàng thật chứ không phải sếp, lúc sếp bảo tôi tư vấn tôi nói sếp hỏi tôi đi sếp không nói kêu cứ tư vấn, tôi nói ấp úng thông tin của dự án, sau sếp lại nói đúng một câu :" Khách mua nhà để đầu tư tư vấn đi".Tôi có tó tắt dự án và thấy thông tin cũng không quan trọng, tôi bắt đầu tìm cách nói cho riêng mình không chú trọng vào thông tin có sẵn nữa tôi bắt đầu phân tích phát triển
Vd như trong dự án nói gần siêu thị , bệnh viện,.... thì tôi sẽ phải biết nó nằm ở quận mấy xung quanh, đi hướng nào cái đó tôi chỉ dự phòng đối phó, tôi còn được cho biết là phải biết xung quanh đó có dự án nào khác ưu nhược điểm phải khéo léo nói để khách mua,....
Cuối cùng, sau 7 ngày làm việc tôi nhận ra công việc này cốt yếu là phải giữ quan hệ và phải có khiếu ăn nói, phải thuộc dạng người mà nói chuyện với ai cũng được và nói bất cứ chuyện gì mà khiến cho người nghe muốn giữ mối quan hệ đó thì tồn tại còn tôi thì không có cơ hội thử sức, cũng hơi tiếc nhưng tôi cũng chưa muốn lao thân đi kiếm tiền ngoài xã hội, tôi cũng chỉ muốn học hỏi là chính
 Dù sao tôi cũng đã có mục tiêu cho cuộc đời mình, thực ra lúc phỏng vấn tôi đã biết mình không phải người phù hợp vì thái độ của anh sếp nhưng bước chân vào tôi mới nhận ra mình đúng là còn quá thiếu sót, thiếu sót vô cùng.
Nói tới vượt đèn đỏ, tôi vẫn vượt hằng ngày, gặp công an tôi vẫn giật bắn người nhưng tôi vẫn vượt, thế mà trong công việc tôi lại không như thế, vì tôi không ngại khó , nhưng tôi ngại không ai hiểu mình đã như thế nào với công việc, tôi nhận ra lúc nào tôi cũng nói không, ý em là thế này để giải thích nhưng họ nói tôi cãi, tôi vô trách nhiệm , không hoàn thành bất cứ công việc nào được giao. Sau khi ở nhà tôi quyết định trải nghiệm đến đây là kết thúc, sau đó tôi có thêm 2 trải nghiệm may và bán trà sữa (phải làm cả oder, pha chế và bưng bê) ,thực tế 2 công việc này không cho tôi kinh nghiệm nhiều vì một cái liên quan đến sức khỏe và một cái liên quan đến sự năng động. Thế nên bây giờ lại quay về viết lách Dé he

Tôi thích con số 1001, có một rồi lại không có gì, không có gì lại có một như quy luật của cuộc đời ông trời không lấy đi của ai tất cả, cứ tin, cứ cố gắng bạn sẽ có được thứ mình mong muốn

Sunday, February 5, 2017

TÌNH YÊU và TÌNH BẠN

Bạn có biết khi nào tôi cô đơn nhất không?
Đó là lúc tôi không có ai để nói chuyện, ngồi nhìn những bạn trẻ cùng nhau chơi uno, tôi mới nhớ mình cũng từng giống cô bé không biết chơi lúc nào cũng cười và làm theo chỉ dẫn. Tôi bị cho là ngây thơ cái ngây thơ gắn vào mác con người và thành ra bị ghét. Hiện tại tôi không nhiều bạn nhưng đủ để giờ tôi ngồi một mình để viết bài blog này. Tôi nhớ ngày cấp 3 có lẽ những kỉ niệm tôi nhớ sẽ không ai nhớ. Ngồi nhìn mưa mới nhớ cái cảm giác chạy xe đạp trời mưa đi học mà không mặc áo mưa, đến lớp ướt hết tôi chạy đến chỗ thằng mụi mụi ngồi với người ướt nhẹp, tôi làm cho cái ghế của nó ướt chẹp bẹp như tui lun và bị chửi quá trời. Mà sao lại gọi là thằng mụi mụi nhỉ. À thì cấp 3 nhóm tui gọi nhau là sư môn tui với nhỏ bạn thân là vợ chồng tui là chồng nó là vợ thế là tui là sư huynh nó là sư tỉ và tất nhiên là một dàn mụi mụi trai gái đều có. Có cả bài hát riêng cho sư môn mà giờ chẳng đứa nào dám hát vì sợ xấu hổ vậy mà hồi xưa bất kể đâu cũng có thể:" Ê ê ê ê liếng xai liếng xai ngộ ai ní.....". Bài hát tiếng hoa nhưng không hiểu sao một đứa không thể học thuộc một trang sử trong mấy chục tiếng đồng hồ như tui là thuộc được và còn sung nhất nhóm. Tôi có gọi một cô bé lùn lùn đáng iu mũm mĩm là mami nữa, nói cô bé thế thôi bả dữ lắm, mà gọi bả ma mì không được nên gọi mami cho dễ thương thế là tui nghiễm nhiên trở thành đứa con bị lụm từ thùng rác về, rồi tui rủ con nhỏ vk làm con bả lun mà í là cũng là cái kiểu con đẻ í thế là gia đình cứ hay rủ nhau đi căn tin mỗi giờ ra chơi mua bánh tráng tắc với trái cây để ăn, thế mà bà mẹ trẻ chẳng quan tâm gì tới tui, giờ tui hỏi ngày xưa tui như thế nào bả cũng không bít haha. Nói chung gia đình sau này có vẻ loạn luân, vì thằng mui mụi lại có vẻ làm ông nội mami tui và thằng mui mụi lại làm má của một đàn con khác, còn tui cũng có chồng con lớp khác, có ba lun mà không có liên quan gì tới mami, rồi có cả bệnh viện, viện trưởng bệnh nhân cùng bài hát:"lòn lí i sơ lòn lí...". Nói chung gia phả hơi rắc rối. Rồi tui với nhỏ vk mỗi buổi trưa đi học về là xem trên kênh ca nhạc MOD, nghe nhạc Hàn Quốc, mình mê phần Rap bài I love you I love you tới mức dịch ra để hát, cái kiểu nó hát gì mình viết tiếng việt i chang thế, lên lớp 2 đứa ngồi kế nhau hát khí thế, vui cực. Lớp 12 còn được ngồi kế người mình thích và bạn thân đúng là không còn gì bằng.

Nói tình bạn là cái gì nhỉ, đối với tôi một lần gặp gỡ là một cái duyên gì đó. Kể cả chuyện tình yêu, tôi cũng thích sự chờ đợi, tình yêu thể xác là cái gì đó tôi không đam mê lắm dù có đôi lúc cũng cảm thấy cơ thể đòi hỏi như một bản năng. Nhưng cái tôi cần không phải ham muốn để chiếm lấy người mình yêu bởi tôi từng suýt chết bởi suy nghĩ sẽ dành cả đời mình vì người không xứng đáng. Bản thân trong tình bạn tôi cũng không quá cầu toàn cho một tình bạn thân lúc nào cũng ở bên nhau chia sẻ tất cả những buồn vui trong cuộc sống. Tôi cũng rất ngại bắt chuyện nên khoảng thời gian cấp 3 tôi không làm bạn với con trai nhiều, rồi lại lên đại học tôi cũng học với toàn con gái nên tình duyên có vẻ không tới đâu, tôi có một số tiếc nuối ở khoảng thời gian cấp 3 nhưng lại chưa từng hối hận vì tại sao ông trời lại bắt tôi chịu hoàn cảnh như thế. Nhưng quan niệm của tôi là tình yêu nhất định phải đến từ tình bạn nếu mà không trải quá trình làm bạn quả thực tình yêu đối với tôi thật khó lí giải. Một phần vì căn bệnh tôi đang mang phải. Tôi chọn yêu xa cho hiện tại, 7 năm có lẽ quá dài và nhiều người nói tôi yêu thế thì người kia có quen ai tôi cũng không biết. Và tôi chấp nhận và thật ra tôi thích thế. tôi mới nhớ ra quãng thời gian học trò của mình, tôi thích cái cảm giác thích của tình bạn mà khiến người bạn của mình không biết tôi có thích họ và muốn quen họ không. Họ không ngỏ lời chắc họ muốn tôi tự hiểu. Tôi hiểu cái cảm giác họ hụt hẫng khi tôi nhắn tin cực kì vui vẻ trên yahoo nhưng ngoài đời tôi lại không nói chuyện lấy một câu với người đó. Tôi còn tự nói nếu có duyên lên đại học nhất định tôi sẽ quen nhưng chưa bao giờ tôi nói ra điều đó bởi người ấy cũng chờ đợi vô vọng 2 năm và thất vọng quen người khác. Vì gia đình tôi không hạnh phúc nên tôi lại thích sự chờ đợi, cái hạnh phúc của chờ đợi của tôi là được chờ đợi và chờ đợi ngay từ ban đầu. Thử nghĩ nếu chờ đợi theo cái kiểu đang bên nhau hạnh phúc bỗng một ngày 1 người ra đi thì chắc chắn 2 người không bao giờ chờ đợi được, bởi họ đã quen được quan tâm và không chịu được cô đơn. Tôi và anh đều đã cô đơn 2 năm không có ai bên cạnh và tôi tin chờ đợi ngay từ đầu là tốt cho cả hai. Anh muốn có sự nghiệp mới lấy vợ còn tôi bắt đầu ổn định với căn bệnh, chỉ cần 5 năm mà tôi không bị tái phát thì tôi sẽ được cho ngưng thuốc, 2 năm tôi làm quen với việc không dùng thuốc mà vẫn ổn định, tôi muốn làm điều tốt nhất cho con mình. Tôi và anh dường như có duyên một cách kì lạ, tôi cảm nhận được điều đó, tôi tin sự chờ giúp cả hai trưởng thành hơn và đến lúc được bên nhau cái hạnh phúc nó khác biệt hơn. Và điều đặc biệt trong mối quan hệ không lí giải được này là anh vẫn chưa muốn gặp tôi và chúng tôi chưa thấy mặt nhau ngoài đời như thế nào, dù đợt vừa rồi tôi mới ra Bắc và bây giờ anh đang trong Nam, anh nói anh sợ gặp nhau rồi lại xa nhau sẽ rất buồn nhưng tôi lại nghĩ là lí do khác. Hôm nay trời không mưa và mai anh phải lên máy bay ra Bắc vậy mà chúng tôi vẫn chưa gặp nhau. Tôi thèm cái cảm giác gì bạn biết không? Đó là sau khi chờ đợi chúng tôi sẽ ra sao?

TÌNH YÊU và TÌNH BẠN sẽ ra sao?

TÂM THẦN PHÂN LIỆT - mảng kí ức trong tôi

KHÓC là thứ mà mọi người nghĩ tôi bị bệnh, nếu xét lúc bị bệnh tôi chẳng khác gì người bình thường chỉ là tôi đã khóc, khóc rất nhiều, có lẽ chưa bao giờ tôi khóc nhiều như thế đến mức mà bây giờ tôi khóc mẹ tôi đều nghĩ tôi sắp bị bệnh rồi. Khóc vì sợ, bạn có biết bệnh của tôi tôi có thể nghe tiếng nói bên tai. Nghe sợ thật nhỉ, tiếng nói ở đâu ra nhỉ? Tôi cũng không biết nhưng dường như nó rất thật, thật đến nỗi tôi tưởng nó là thật. Nó đánh rất sâu vào tâm lí, nó là những mảnh ghép của kí ức mà tôi chưa bao giờ nói ra được, nó đánh thức tôi, khiến tôi điên cuồng trong vòng xoáy của sự hoang tưởng. Như nhiều người tiếng nói là nguồn chỉ dẫn, là người có thể giúp đỡ họ, có người còn làm theo lời chỉ dẫn và dường như họ cũng không biết họ đang làm gì, nhưng thực tế tiếng nói ấy chính là tiếng nói trong họ. Tôi thấy lạ có những người bị tiếng nói xui khiến họ không biết chính họ đang xui họ chứ không phải ai khác, tôi chưa bao giờ bị tiếng nói xui khiến tôi làm theo suy nghĩ của mình, tôi từng chạy một mình trong đêm, tôi cứ chạy, vừa chạy vừa khóc tôi nghĩ về mẹ bởi tôi muốn làm niềm tự hào của mẹ, tôi nghĩ về gia đình về cuộc sống của tôi. Nhưng ngày hôm sau dù mẹ cho là tôi điên bà vẫn tỏ ra vui mừng khi tôi trở về bởi bà sợ mẳng chửi tôi sẽ điên lên nhưng điều tôi vui không phải được về gặp mẹ mà lại chính là trải nghiệm mà cái tối mà trời sinh trời diệt mà tôi vẫn trở về được nhà. Ngày hôm ấy tôi thực sự may mắn tôi lạc đến Bình Dương một nơi tôi chưa đến bao giờ, tôi hết xăng mà trong túi không còn một đồng nào, lúc ấy tôi nghĩ đến cách xin tiền của người giàu tôi nhớ đến vlog của anh chàng du học xin tiền của những người học cũ giàu có nhưng không tôi lại xin người nghèo, tôi xin tiền và họ ngại cho tôi nhưng rồi họ cũng cho, chắc họ ngại vì tôi đi chiếc xe tay ga còn họ chỉ là công nhân nghèo, tôi xin cô lao công 10.000, chị công nhân 30.000 để đổ xăng tôi hứa tôi sẽ trả nhưng khi trở lại bình thường tôi lại không có khả năng để trả họ, bởi tôi không còn nhớ tôi đã đến đó như thế nào. Tôi còn nhớ chị công nhân cầm trong tay 30.000 đi hỏi khắp nơi xem có nên cho tôi mượn không nhưng cuối cùng cũng cho tôi mượn. Cho đến một anh chàng có lẽ là giúp tôi nhiều nhất, không biết anh ta cảm thấy tôi tội nghiệp hay có ý đồ gì nhưng tôi vẫn tin trên đời này còn nhiều người tốt, anh ta hình như đi theo tôi, mua xăng đổ dùm tôi, cho tôi mượn tiền để mua áo lót, tôi bỏ nhà đi trong bộ dạng như thế và còn chỉ tôi đường về Sài Gòn. Tôi lại hứa sẽ trả tiền cho anh ta, tôi cho anh ta số điện thoại nhưng trong bệnh viện hình như anh ta nhắn tin cho tôi nhưng số bị xóa mất vì mẹ tôi sợ tôi bị lừa. Trong một khoảnh khắc nhất định người ta đã làm những chuyện không thể tưởng tượng nổi. Đêm hôm ấy thực sự nếu đứng trên cương vị của một người tâm thần phân liệt có lẽ tôi là một đứa điên, nhưng bạn biết không hôm ấy tôi còn biết sợ tôi chạy như điên khi cảm thấy người đó không đáng tin cậy, tôi không dám nói chuyện với người lạ. còn bây giờ rõ ràng tôi bình thường nhưng tôi lại dám nói chuyện với người lạ điều đó mới khiến tôi sợ chính bản thân mình. Thực sự hôm ấy tôi vẫn không thể nào quên, mặc dù tự cho mình điên nhưng tôi nhớ từng chi tiết trong đêm hôm ấy, cho tới mức tôi chỉ còn vài đồng tiền lẻ để ăn mì gói vì đói, tôi còn nghĩ đến những đứa trẻ lang thang nếu nó đói giống tôi mà không có đồng nào,tôi nghĩ ra một ý tưởng điên rồ đó là quăng tiền lẻ vào sâu trong gốc cây, có lẽ trong lúc lục lọi những đứa trẻ có vài đồng mua cái kẹo hay cái bánh. Thực sự hôm ấy tôi không khác gì đứa trẻ lang thang không biết đi về đâu. Tôi đi trên những con đường rộng lớn mà trước đây tôi chưa từng đi, cũng đi vào đường cụt không lối ra phải đi vòng lại, cũng gặp công an cũng đưa cả bằng lại cho công an và nói sẽ người đến chuộc lại nhưng rồi lại chẳng bao giờ quay lại cùng ai, tất cả chỉ là sự hoang tưởng nhưng lại mang lại cho tôi nhiều kí ức không thể quên. Mà bạn bạn biết hôm ấy tôi muốn gặp người bạn trong tiếng nói, tôi bỏ nhà đi và không biết việc mình làm có đúng không. Tiếng nói đáng sợ thật và chính tôi bị mâu thuẫn bởi những mảng kí ức, ở bên nước ngoài họ hòa thuận với tiếng nói bởi mâu thuẫn đã được gỡ bỏ, còn tôi mỗi lần nghe là tôi đau đầu kinh khủng.
Và tin tôi đi những người bị bệnh này họ thường yêu thương quá nhiều. cho nên sẽ có lúc chúng ta tưởng tượng một trong số tiếng nói là người mình yêu. Nhưng cho đến khi tôi nhận ra chẳng ai yêu mình bằng chính bản thân mình. Những mảng kí ức mà tiếng nói mang lại là những thứ ta bị tổn thương nên đến khi phát bệnh ta sẽ tự làm bản thân mình tổn thương mà thôi. Ngày xưa gặp bạn bè tôi ít khóc trước mặt ai lắm nhưng chắc vì thân hình yếu đuối nên ai cũng nghĩ tôi là kẻ yếu đuối, tôi còn vì cái đẹp mà làm ám ảnh vì tôi muốn tôi đẹp, tôi cố ăn ít chỉ vì tôi nghĩ tôi gầy thì tôi mới xinh nhất, đẹp nhất. Nhưng từ khi bị bệnh tôi nhận ra cái đẹp không chỉ đến từ ngoại hình, người ta có thể yêu nhau khi còn chưa gặp gỡ. tôi không còn muốn đẹp theo cái cách mà trẻ trâu nó nghĩ, tôi đẹp theo cách của riêng tôi chính vì thế tình yêu đến với tôi, tôi phải cẩn trọng hơn một xíu. Tôi cần thời gian cho căn bệnh của mình và tôi là người thích chờ đợi. Tại sao tôi bắt người ấy chờ tôi 7 năm. Chỉ là vô tình tôi nói 30 tuổi em còn ế anh nhất định phải lấy em đấy, nhưng thực tế lại đúng khi tôi 30 tuổi tôi sẽ trưởng thành hơn bây giờ, tôi đã trải qua mối tình gần bên nhau suốt cả ngày và tôi chẳng thấy nó vui chút nào và lần đó gần như tôi bệnh nặng nhất. Nhưng cũng phải cảm ơn trải qua trận bệnh ấy tôi mới có ngày hôm nay. Tôi đã thay đổi, thay đổi một cách kì diệu, cái cảm giác chết không còn đáng sợ, mà sống phải đáng ra sống đã khiến tôi mạnh mẽ một cách kì diệu. trong khoảng 2 năm tôi thay đổi ấy ba tôi mất, nhưng tôi lại không suy sụp, tôi cảm giác ba đang đi bên cạnh tôi và phù hộ tôi. Tôi mạnh mẽ như chưa bao giờ tôi như thế, từ một người chỉ biết thu mình vào góc tối tôi mở lòng và cảm nhận, tôi yêu bản thân và quý trọng giây phút được sống. Hạnh phúc đối với tôi dường như là cơ hội được chờ đợi, nhưng không phải chờ đợi không có cảm xúc, chờ đợi trong vô vọng, sự chờ đợi sẽ dẫn ta đến nhưng viễn cảnh tuyệt đẹp nhưng nếu không viên tròn như thế thì tôi cũng cam lòng chấp nhận vậy thôi....

TÂM THẦN PHÂN LIỆT - mảng kí ức trong tôi
          Schizophrenia