Quang minh bảo tháp tùy kheo ni giới thích đàm niên, nơi ấy gọi là chùa Láng!!!
Ai chọn rồi không được lại,
Tới trước chọn trước, tới sau có thời gian chọn kĩ hơn,
Nghe nhầm nghe lại cho kĩ,
Thấy nhầm sai cả chặng đường,
Nói nhầm người nghe, nên nghe theo lôgic,
Người đi cảm nhận đường về, về sớm là tốt nhất,
Không tiền đừng xin, coi món đồ mình cần mai mua,
Keo kiệt là thua đời, biết giới hạn lượng sức chính là thắng chính mình,
Cha mẹ là tỉ phú rồi mà, con học tốt, tiền vô như nước là thường,
Người thân không tin chính xác, nhưng chắc chắn không tin người ngoài, nghe chính xác do quan sát, xem sắc mặt, coi cách làm có thể học hỏi thôi!!!
Tham lam không do tính, nhưng nhường nhịn không đến từ kẻ tham lam,
Bận rộn lấy làm vui, rảnh rỗi sinh nông nỗi mà,
Mệt quá làm ít, nghỉ mà vẫn thấy mệt là người lắm độc, tà!!!
Người thân té ngã, không việc gì là may, cười chứ đừng khóc, người thân tủi mình!!!
Nếu người thân có trách, lại vui vẻ nhắc nhở lại không sao!!?
Thâm tâm tích đức, kẻ ngoài chẳng cho,
Nhưng nếu dừng lại tích đức chính là vô học!!!
Nếu có hiểu lầm, do nhớ kĩ mà biện luận sự thật, sự thật có mất lòng cách mấy, cũng là do mình để ý thật lòng mà ra!!!
Người tiêu cực và tích cực chỉ là một cái nháy mắt,
Kẻ hiểu nhau dễ mà thân thiết trong lòng,
Sai một li đi một dặm, tin kẻ kẻ nhập tâm, là tâm mình đổi thay!!!
Thiết nghĩ cho gia đình là vợ, bảo vệ gia đình là rể chứ chẳng phải cha,
Rể thấy mẹ hợp ý, cũng là người sinh vợ mà ra, kinh nghiệm hơn là đứa trẻ thơ ngây, cha già chẳng còn, làm sao đôi bên chăm sóc cho tròn,
Kẻ tà dâm nào bản năng ham thích chính là kẻ bất nhân của gia đình!!!
Vợ hai vợ ba vợ tư cũng vậy, đều muốn được yêu thương hơn, nhưng cuối cùng chẳng bà nào được gì ngoài đánh ghen, tranh giành gia tài!!!
Cho người lạ vào như như nuôi ong tay áo, nuối cáo dòm nhà, phải thật cẩn thận!!!?
Hàng xóm nhiều chuyện đôi khi có ích cho kẻ cô độc, nhưng kẻ vào nhà đi bêu rêu nhà người tâng bốc mình, chính là chuẩn bị lừa đảo điều gì đó!!?
Người thiêng không thấy nhưng tâm tịnh, việc gì vào não ra đều là bài học giúp đời!!!
Kẻ nào chân ướt chân ráo vỗ ngực xưng tên đều là vắt mũi chưa sạch ăn bám gia đình không hơn,
Bệnh tật nằm nhà không sao, nhưng bệnh chỉ hết khi ta bắt đầu muốn làm việc mà thôi!!!
Kẻ nào hay cười một mình chính là đang coi thường người khác, nói lời chẳng ai hiểu chỉ ả hiểu nên dễ cười một mình như vậy!!!
Tiếng anh có you, i, me,
Tiếng việt gọi cha ruột, cha đẻ, mẹ ghẻ, mẹ hai, mẹ mình, bà nội, bà ngoại, cháu con, dâu rể, đa nhân,.....
Vậy mà vẫn hiểu lầm bởi đôi khi chẳng biết hết họ hàng nội - ngoại, chồng vợ ta, nếu không chuyên tâm tìm hiểu,
Thôi gặp một lần nhớ mặt, hỏi họ tên, nơi chốn là do lúc cần tìm người quan tâm giúp mình mà thôi!!!
Vào trò chơi đời nào đơn giản, kẻ nào lắm mồm bảo dễ hết nhất định chẳng biết làm gì!!?
Làm hổ lốn, có người hạm đói, như nghèo ăn xin, kẻ nấu dở đã đời khoe khoang về chiến tích bản thân,
Làm vừa phải mình ăn đủ, người thân ăn no bụng mà cùng làm việc cho giỏi thôi!!!
Cơ thể cân đối không do ăn vụng, nhưng ăn vụng rất ngon,
Phụ nữ không ăn vụng, bản thân nấu xong cũng chẳng khao khát ăn uống gì cho cái thân nữa!!!
Ngửi đủ no rồi,
Mập do hít, nghiện cũng do chứa chất độc trong người, chẳng biết thải ra cách nào!!?
Bởi phải thật thận trọng với thứ bùa ngải dơ bẩn, hại bẩn người dễ dính phải nhân quả gian ác mình hưởng không ai khác!!!
Người ơi hãy phụ giúp tôi, tôi trả ơn lúc nào đâu cần đòi, đòi thấy bản thân thật biết lỗi quá, chắc chắn không có lần hai như vậy nữa!!!
Lăng nhăng nào biết đường lần mà về,
Lăng nhăng mà biết sự đời tránh xa, vợ yêu chồng nhiều!!!
Chồng nói, con nghe, vợ nhìn thấy đúng mà chiều,
Người đấm người xoa, cha mẹ biết hiểu tính con mình nhất mà,
Cha mẹ xuống địa ngục, con vẫn có thể lên thiên đàng,
Ba đời sống chung nào không có vấn đề giải quyết,
Con làm quan cha mẹ được nhờ,
Con khù khờ cha mẹ hưởng toàn nợ oan,
Lòng con cha mẹ có thấu, con ngoan đâu cần nhắc nhiều gì, nó tự nhìn mà học theo sớm thôi!!
Cha mẹ làm gương nào khó, con cái nhìn thấy ngưỡng mộ trăm phần!!!
Thương cha, nghĩa mẹ là vợ chồng,
Con và chồng hạnh phúc cũng bởi có cha mẹ kề bên.
Bà là đầu,
Con là nhân,
Mẹ là chân,
Lòng ta vững như kiềng ba chân,
Mẹ là quan trọng nhất,
Con là hệ quả nếu không hiểu mẹ mình,
Mà muốn hiểu phải nhờ bà!!!
Thiết nghĩ ai trong gia đình đều là sự bắc cầu cho nhau,
Ai dám hi sinh vì ta, gia đình,
Ai dám bỏ tiền ra vô điều kiện với ta, gia đình,
Ai cùng chung tay trên mọi mặt trận, gia đình,
Ai cùng ta yêu thương, chọn cho cô bé môn đăng hộ đối, nhưng đâu dễ để yêu thương thật lòng con gái nhà người suốt đời, chàng trai ngông nghênh chán đời, cãi mẹ cha cho tình yêu cay đắng oan nghiệt như bị bỏ bùa,
Cô con gái nhỏ thông minh đứng sau mọi kế hoạch của gia đình dõi theo!!!
Cô gái ấy chưa bao giờ quên mất gia đình mình,
Tốt đẹp hay không nhìn cách cô ấy giải quyết mọi việc thì biết!!!
Thân ta do mẹ cha ban tặng, bộ não tốt ta do hoạt động tốt cái thân, vấp ngã trong đời lại do thiên hạ ban hành, muốn làm vua trong gia đình dễ, làm vua thiên hạ phải cho họ tâm phục khẩu phục mà ra!!!
Cha là trụ cột cột, rể là phò mã, quản ngựa cho cả Ngọc Hoàng, con trai thay cha nghe lời chị, nhưng chỉ còn nghe lời sau khi tìm được người giống người nhà y chang mà yêu,
Đẹp xấu không quan trọng, quan trọng nhất là tâm hồn,
Tâm hồn không quan trọng nếu ham công tiếc việc mà thành keo kiệt,
Keo kiệt lại là tính xấu,
Cái nết đánh chết cái đẹp,
Vậy cái nết từ đâu mà ra!!?
Tâm hồn chị là tiếng kêu cho sang, chứ thực ra đều là chăm chỉ làm việc, phụ nữ làm đẹp đàn ông nâng niu,
Phụ nữ tham việc quên mình, đàn ông chán bỏ đi!!!
Duy trì đều đều làm việc quen tay chính mình còn chán, chứ nói gì đàn ông!!?
Còn thời gian đừng nghĩ chồng con nữa hãy làm việc mình thích đi,
Người ta nói, về già muốn làm việc trẻ, luyến tiếc cũng phải ra đi,
Đừng lo đi rồi lại về làm cũng chẳng sao!!? Là tái sinh đó,
Chỉ sợ xuống địa ngục rồi, biết lên thế nào mà làm!!!
Họ hàng mất đã thấy thương,
Mình ra đi chẳng ai thương, khóc lóc thì được gì,
Gia tài còn, khóc vì mừng thôi!!!
Kẻ ấy chắc chắn là kẻ tham, rơi vài giọt giả tạo, lòng đang rạo rực hám trai,
Ai ai nghe tôi biết ai là được rồi!!!
Phân rõ chức vụ gia đình rồi, kẻ ấy là người dưng bước vào hưởng thôi,
Tham quan nhà cửa để mua, chứ thực chẳng có tiền mà mua,
Tay ngứa ngáy muốn ôm hết cho mình,
Về nghĩ ngợi lừa sao cho lợi cả đôi đường,
Quyết tâm làm liều một phen, cuối cùng bị trời lừa,
Hành xác ra vẻ tội nghiệp, cào xé tim gan chẳng được chi ngỡ chọn nhầm người,
Thực ra mọi thứ có sự sắp xếp cả rồi!!!
Không làm thì không có ăn,
Lương thiện ai cho tiếc gì!!
Sân si gian xảo tham lam,
Có tiền cúng dường người dưng dễ dàng,
Có phải tiền tự đâu biết quý,
Tự là ôm chặt chẳng buông,
Bởi có tri thức cả đời không sợ đói,
Chỉ sợ mình làm chưa đủ tốt, nhận khen suông có ích gì!!?
Thân ta đau chút còn sống,
Không dám chịu đau vi khuẩn nó mừng,
"Mày chết tao được phần, được gì chẳng nói cho biết đâu!!"
Ai ngờ kẻ người ngu si,
Mới nói lẩy xíu đã khai hết lòng,
Vi khuẩn đang mừng ta, sang mừng người,
Ta đâu cần gần mà lây,
Tự vác cổ đến học ngầm theo ta,
Ai ngờ kết quả chẳng ra,
Đã xuôi ngược phục vụ cái mồm ăn vạ,
Bảo sao làm GIỐNG nhưng nhân nào giống đâu,
Vẫn còn cái ích kỉ muốn thích phần hơn,
Ai hại, khẩu nghiệp, mặc ai,
Bảo không cần đẹp cái đẹp nó chạy nó mừng thoát thân,
Đẹp trên đời là gặp nhiều ái tình,
Chọn mà không được, nhân gian ái tình là khổ đau,
Lận đận tình duyên nào do trời đâu!?
Là do mình luyến thắng, thả thính giữa đời,
Thân xác thích gì gọi cơ địa,
Như mà mất đồ, xin ông Thổ Địa tìm cho!!!
Kẻ nào dám hại gia đình ta,
Ba đời đó là cha mẹ mình,
Xoay đầu xoay xuôi có đầy con cháu,
Miễn là nó nên người tự lo cha mẹ mừng,
Có hư thế nào, đến lúc làm mẹ cha là hiểu ra,
Còn bên cạnh cha mẹ là sướng nhất mà,
Kẻ nào tới già cũng chẳng nên thân,
Hóa ra bỏ cha mẹ từ lâu, sướng mình!!!
Cha ta là vua,
Mẹ ta là hoàng hậu,
Ta là công chúa,
Em ta là hoàng tử,
Mẹ ta làm phù thủy dạy ta,
Để ta biết phù thủy thế nào mà xa,
Nhớ xa phù đừng xa mẹ nha,
Quay lại, mẹ ta chắc chắn là mẹ mình,
Cha ta đánh đòn đỏ mông,
Biết lỗi là xoa mông, xức thuốc cha đau lòng,
Chị ta lớn hơn ta,
Biết nhiều nhưng ta muốn tự tìm,
Chị cốc đầu bảo ngu ghê,
Sau này vợ hỏi lại kêu tự làm,
Anh em như thể tay chân,
Rách lành đùm bọc dở hay đỡ đần,
Nhóc bảo chị có phải là anh, chị kêu anh rể ấy chỉ cho chị nhanh mà,
Cả nhà ta giỗ ông bà, gặp cô dì chú bác thiệt là vui ghê!!!
Thân ta chẳng thể sống mình ta,
Yêu thương là nhất,
Lễ nghĩa đứng hai,
Học được lễ nghĩa học văn,
Văn hay chữ tốt ai bằng như ta!!!
HOA MỘC LAN!!!
Người nông dân ham học hỏi, sẽ tìm được cách cày ruộng đỡ phá sức hơn,
Kẻ đòi sung sướng, nhất định cần thật nhiều tiền, và không thể không tham lam,
Nói thẳng ra, người càng hiền lương, càng tìm được nhiều cơ hội tốt,
Kẻ càng ác, cơ hội đã nhường, sẽ chẳng lấy lại được nữa,
Người hiền phải chết, kẻ ác càng không hơn,
Tiết kiệm là đức tính tốt, ngông cuồng sẽ dâng tiền cho thiên hạ ăn không!!?
Đến lúc mặt rệp rồi vẫn cứ hỏi, người sang là sao!!?
Chẳng đến phiên thích thể hiện,
Đàn bà bia rượu thuốc lá, thân như cái trống đồng, vừa cao vừa to, giọng ồm ồm hơn đàn ông!!!
Trong cái khó ló cái khôn,
Người nghèo không khờ, chỉ là không thích xô bồ cạnh tranh,
Thân trắng trẻo sạch sẽ, đàn ông thích làm đ~
Lời nói đ~ đàn ông tránh xa!!!
Tuy vậy cái đẹp vẫn được ưu tiên,
Kẻ nào xấu nên lui về đầu tiên,
Đẹp dễ xấu,
Xấu dễ xấu hơn!!!
Tính cách khó thay đổi mà,
Có tâm hồn đẹp, sợ đủ đường cho người thân người nhà!!!
Phát ngôn sao biết điểm dừng, đó chỉ là vấn đề khó nói, nói ra phải như luật sư phá án cơ!!!
Ai không hiểu là thua,
Thẩm phán hiểu chẳng cần thêm ai!!!
Thương người, không thương thân,
Thương thân nên thương người kèm theo,
Khóc lóc ỉ ôi đi kèm với tính đ~,
Bởi có câu, nước mắt là vũ khí mạnh nhất,
Nhưng mấy kẻ khóc thật mà mong!!!
Giọt nước mắt chân thành khiếm người ta cảm động,
Giọt nước mắt nhân tạo mấy khi tìm được cảm động nơi đâu ngoài mình!!!
Cảm động để tiến lên,
Không phải suy ngẫm người chết không hay!!!
Vẽ vời là nghệ thuật tĩnh tâm,
Ca hát là nghệ thuật đi vào lòng người,
Lời hay ý đẹp trong văn,
Thốt ra rắn rết, là quái vật trong tâm hồn,
Ăn mòn hết người rồi, hóa đá ngay có cần thêm gì!!?
Thân tàn ma dại do chạy theo đời,
Muốn đời đẹp như tranh vẽ xin đừng trốn chi!!!
Phân bì hơn thua hết cố gắng,
Hết nỗ lực, ngồi một chỗ bất phân,
Lười biếng, siêng ăn quên ngủ!!!
Hóa đã người chứ là thực hóa đá ta,
Cân nhắc với đàn ông, càng giữ mình lâu, đàn ông càng thèm,
Một giây mất luôn nhân cách, đẹp đẽ gì mà khoe xăm mình!!!
Bí mật đã được bật mí,
Đàn ông chán chường, kẻ PR hám ngay,
Nay bảo học nước ngoài, nhưng thực nước trong rạo rực đàn ông, đàn bà,
Bản chất là kẻ dâm tà,
Vớ gì khoe đẹp chẳng ai dám nhìn,
Nhìn thì ham muốn đầy mình, dính vào thà tự hưởng mình còn hơn,
Thôi những kẻ thích soi nhan, thấy mình đẹp quá lao theo cọp vào rừng,
Cọp và người đâu thể sống chung,
Bộ xương còn đó, cha mẹ thân thích đâu rồi!!!?
Đẹp làm chi, chi tiền ăn uống,
Ăn rồi thải hỏi ăn làm gì, giữ được gì đâu!!?
Ta ăn tạo cơ, kẻ ấy ăn tạo mỡ,
Tự hỏi ai ăn tốt hơn?,
Ăn cho tâm tính, ăn để giữ mình đừng sai,
Khiếm khuyết tay chân đi sao!!?
Sao hỏi câu ngớ ngẩn, thiết tha đòi gầy,
Gầy rồi giữ được bao lâu!?,
Ta cười phải đấy, kẻ ham mập gầy chê bai người đời chẳng bằng ả ta!!!
Tập thể dục có chịu được bao lâu!!?
Mơ mộng cho lắm, trời cũng không dám trả lời luôn,
Bởi nói kẻ ấy dám bảo trời khinh,
Khinh qua khinh lại xấu đều cả thây,
Giờ đây trời lắc đầu, ta tiến bước,
Ai mà lùi lại sợ, vì sợ xấu thôi!!!
Những thứ đã gọi là phải kín đáo, ta phải khoe sao cho tinh tế,
Loại đàn bà nào phô diễn thứ kín đáo quá nhiều, thực sẽ là loại chẳng ra gì!!!?
KHÔN QUÁ LÀM THÂN TRÂU BÒ,
DA NGÂM DÃI NẮNG, TRẦM LUÂN BIẾT NHIỀU,
THÔI THÌ BIẾT THÂN MÀ CẦY,
NGƯỜI ĂN BIẾT ƠN, KẺ BÁN MỚI BẤT NHÂN THÔI!!!
ĐỜI LÀ MÂU THUẪN BỞI CHẲNG PHẢI ĐỜI MÌNH MÀ QUAN CHO THUẬN,
TA TỰ ĐỔI ĐỜI TRÁI Ý TRỜI SAO ĐƯỢC THƯƠNG,
VẠN SỰ TÙY DUYÊN, CƠ HỘI TÌNH DUYÊN CHỈ CÓ MỘT LẦN MÀ THÔI!!!
LẬN ĐẬN DO THAM CHỨ CHẲNG PHẢI CHA MẸ KHÔNG THƯƠNG!!!
GIỜ HỎI TA SAO LÀM ĐƯỢC, BỞI DUYÊN TA MỚI QUAY VỀ YÊU TA THẬT LÒNG ĐẤY THÔI!!
THƯƠNG CHA THƯƠNG MẸ NÀO SAI, KẺ CẮP ĐƯỢC RỒI, MỚI TRÙ TRÁI NGANG HƠN!!
Mua đồ dự tính muốn mua nhiều,
Đến lúc chọn muốn mua hết,
Đến lúc tính tiền chẳng muốn mua chi!!!
Con người là vậy,
Thích rẻ nhiều chất lượng,
Nếu không biết lượng sức,
Lúc mua nhiều chẳng xài,
Gặp kém chất lượng xài một lần chán bỏ ngay, không bỏ chất thành rác không chừng,
Lười biếng chẳng dọn dẹp, đồ chất thành núi, chán nhà bỏ đi không nỡ, cho người chẳng ham,
Kẻ tham lam, chẳng muốn bỏ ra gì, mà tự nhiên rộng rãi là biết có chuyện gì ngay,
Lúc mua ít lại khao khát nhiều tiền,
Ước mơ có tiền là có thể có tất cả,
Nhưng đời này phải hiểu một chân lí,
Sự trân trọng đến từ biết mình cần gì,
Đến lúc muốn mua, nhất định sẽ mua về mà không dùng tới,
Rồi lại khao khát thứ của người khác,
Lòng tham đến từ ghen tị,
Biết ghen tị là gì biết vậy chẳng mua!!!
Đôi khi được thử món mình thích là hạnh phúc,
Nhưng lòng khao khát chiếm hữu vẫn nguyên,
Vậy nên có rất nhiều thứ cùng một đặc tính, chỉ khác màu chất liệu thôi!!!
Kẻ tham lam có tiền chẳng sao!!?
Nhưng muốn khoe có tiền lại chẳng dễ tí nào!!?
Vậy nên hàng hiệu ăn tiền chỗ hiệu, chứ làm bằng gì không ai xem xét làm gì!!?
Cứ mặc vào mà tự tin khoe, nhìn chất xấu người biết mắc cười,
Kẻ không biết sáng rỡ mắt hỏi sao lắm tiền!!!?
Người bán có lương tâm tự hỏi mình,
Mình còn không chịu nổi, nghe chửi chịu không!!?
Vẫn nói lại nhưng tự sửa dần,
Lập nghiệp nào có được nhờ không nghiệm kinh,
Khách hàng chưa có đã mở hàng,
Đi học theo người giàu, mở để kiếm tiền chơi!!! Rồi lỗ bù đầu chẳng thoát cảnh nghèo nợ nần, cờ bạc, gái gú được đâu!!!
Nghe đồn bậy bạ lâu la,
Đồn ra là mày, cớ gì hỏi tao!!?
Học người ta chăm chỉ thì không,
Muốn mà học đẹp, khó hơn xây nhà,
Bởi xây dựng cái đẹp như xây dựng tổ ấm mà!!!
Kẻ nào cũng muốn cắp lấy người sang!!
Cuối cùng nhận ra người chả sang, bỏ ngay lập tức không nghĩ suy gì,
Ai ngờ là thử thách của đời,
Ai mà báo trước cho kẻ lân la!!
Con cái còn tự chẳng thương,
Lại đi hứa yêu thương con nhà người,
Nói dối chẳng biết chớp mắt đâu,
Bằng cấp là giả mà lên mặt với người,
Đến khi người biết ruồi thôi!!
Cười sau lưng, sao chịu nổi mà còn cười theo!!
Hóa ra hoa nhài cắm bãi cứt trâu,
Lắm kẻ đòi đẹp được đâu,
Đến khi có đẹp giữ hoài vẫn nghe thiên hạ bàn, đẹp sao cho bằng chi!!?
Giờ đây thiên hạ khinh cả đôi mươi,
Đòi gì cho lắm, hi sinh được cho ai!!!
Diễn viên là đóng giả, nên khán người coi cũng sớm giả nếu không tự vận mình,
Đóng vai nào bài học vai đó,
Sao chẳng học được gì!!?
Kết thúc đời là vai gì cho cam,
Chọn lăng xả vào vai lõa lồ mới nổi tiếng được sao!! ?
Vậy đâu có giỏi chi đâu!!?
Bởi cuộc sống bản thân còn thua súc sinh trong phim mà!!
Chọn vai định lượng vào thân, bán thân rẻ mạt vào vai cướp đời,
Vai cứu đời dành cho ai,
Cho người thực sự cứu đời đấy thôi!!
Lân la nơi sẽ quay phim,
Sẽ gặp đúng diễn viên chính cần tìm,
Vai phụ dễ có thôi,
Vai chính ẻo lả đóng kiểu gì cũng kinh,
Khán giả ngáp ngắn ngáp dài,
Như kẻ đóng vai mà cứ ngồi vào lòng kẻ đạo vai làm giàu!!!
Người chân chính dễ kiếm được đâu,
Ăn cướp kiểu gì cũng lộ mặt sầu vì ghen!!!
Nay người chính trực bảo đừng đóng nữa,
Đóng nữa là chết cả lũ không chừng,
Kẻ đó lại hiểu là ta chết cùng,
Thật là bó đến đâu không chừng!!!
Thôi thì chưa thấy quan tài chưa đổ lệ mà!!?
Kẻ không biết yêu thương ai,
Giờ đây không thương mình cũng là chuyện thường nơi xô bồ kẻ cắp giết người chẳng gớm tay!!!
Tưởng đâu là bạn mân mê,
Cái tốt mình học, cái sai chẳng làm!!!
Ai ngờ nịnh nọt quen thói rồi,
Giờ vắng ta mới biết nhân quả là gì,
Ôi thì có hại gì ai, mình còn sống chẳng giỏi hơn người rồi,
Sống không bằng chết thích vì, kẻ ấy chính là người hại quý nhân của mình!!!
Nay luật trời, luật sư, luật thích ứng!!
Trời cũng không cứu nổi chúng nữa rồi,
Trước nay chúng cùng nhau đoàn kết,
Bỏ mặc ta hận đời,
Đến khi chúng biết ta chẳng hận gì, chúng lại hỏi ta tốt làm chi cho phiền!!
Để chúng tốt thay dùm cho, để mà hưởng phước không hơn kẻ mù,
Chúng tự móc mắt để khỏi soi gương, bởi chúng chỉ thấy ma quỷ trong ấy thôi,
Chúng muốn chọc lỗ tai cho điếc, để đỡ nghe nhân gian chửi như cái chợ vỡ với nhau,
Chúng giờ chỉ còn tự sờ soạng, chẳng biết ai đang yêu thương chúng bằng chính mình chúng thôi!!
Chúng nghe lời ghen ghét rồi tủm tỉm cười là vậy đấy!!!
Chúng giảm cân và mệt mỏi vô hồn, làm gì cũng bã, bần thần mặt ra, rõ là soi gương chẳng sao, lên hình xấu quắc, thiên hạ hỏi thầm chẳng hiểu làm sao!!?
Chúng bịt tai lai chẳng ham, nhưng cứ bị ma theo miết, chẳng biết ma nào mà lần,
Không làm theo, ma cho thất kinh, bảo sao trước đây hại ta muôn lần chẳng tha!!
Đó là bùa ngải quật cho, về mà hỏi mẹ, đừng hỏi ta, mà cũng tẩu hỏa vì phiền người thiêng!!!
Rõ là khoe gia định hạnh phúc lắm mà,
Sao giờ cứ mà lôi gia đình vào rồi đi xa sợ về,
Mẹ bảo không về là không, để mẹ một mình đau đớn mà trời dung tha!!
Kẻ tưởng ta là ma, ngông nghiênh cười đùa,
Biết ta không phải người các ngươi tìm đâu,
Có hỏi sao trăng thì lên trời, ta chỉ là người trời báo tin dữ mà thôi,
Không nghe ta, ta cũng chẳng biết sao mà sửa dùm cho đâu,
Giờ đây nhìn ta thoát sầu, còn đâu là vui, mà sầu dùm ta!! !
Trai tráng hàng đống ấy ra, chọn mà không được một người hay sao!?,
Không có bằng chứng xuất gia, hèn gì chẳng biết dự đời đau thương,
Tu tập vì muốn đổi thời, thời mà tốt đẹp, kẻ gian lánh cùng!!!
Cuối cùng chúng tưởng là đóng kịch thôi, ai ngờ là thật, sự thật mất lòng!!!
Ryan - Yankee Daddy
Amigo Apple - Eary Ly.
No comments:
Post a Comment
Cám ơn nhận xét của bạn<3